Ám Ảnh Bệnh Hoạn

Chương 7

12/09/2025 10:29

「Trước khi ăn cơm thì làm gì?」

「Ơ... thì, thì đi dạo phố thôi.」

「Dạo lên tận giường à?」

Giản Nhiên tra hỏi từng câu khiến tôi nhức đầu.

Tôi đang loay hoay nghĩ lý do bịa thì hắn chỉ vào cổ tôi cười khúc khích:

「Có người còn bảo mình là thẳng như thước, hóa ra lén lút uốn cong như lò xo rồi nhỉ?」

Tôi soi gương - một vết hickey đỏ lòm chình ình trên da.

Trời đất!

Bảo sao dọc đường về mọi người nhìn tôi kỳ cục thế.

Giang Yến Thư đúng là đồ khốn, cắn đ/au thế.

Giản Nhiên cười hềnh hệch dò hỏi chuyện tối qua, tôi làm sao nói nổi. Vội viện cớ đi tắm, chui tọt vào phòng tắm.

19

Giang Yến Thư về Bắc Kinh có nhắn tôi báo an toàn.

Rồi im hơi lặng tiếng luôn.

Gọi điện không bắt máy.

Đồ khốn!

Được voi đòi tiên rồi hả?

Tôi thẫn thờ dán mắt vào điện thoại, bài tập chất đống chẳng buồn động vào.

Mấy hôm sau mẹ gọi hỏi khi nào về nghỉ đông, lỡ miệng tiết lộ Giang Yến Thư nhập viện.

Tim tôi thót lại, đặt ngay vé tàu đêm thẳng tiến bệ/nh viện.

Khi tới nơi, chân tay vẫn run lẩy bẩy.

Trong phòng bệ/nh, cô Giang đang trò chuyện thân mật với một cô gái chăm sóc Giang Yến Thư.

Tôi ngập ngừng đứng ngoài.

Cô Giang trông thấy tôi, ngạc nhiên nhướng mày:

「Lục Dương, cháu đến làm gì thế?」

Tôi đặt giỏ hoa quả lên bàn chào hỏi. Cô gái nở nụ cười: 「Chào anh, em là Lâm Nghiên, bạn của Yến Thư.」

Trên giường bệ/nh, Giang Yến Thư vẫn mê man, mặt mày tái nhợt quấn đầy băng gạc. Lâm Nghiên cẩn thận lau tay, dùng tăm bông thấm nước làm ẩm môi khô nẻ của hắn.

Cô Giang nhìn cô gái với ánh mắt hài lòng như đang ngắm nàng dâu tương lai. Bà chỉ chăm chú trò chuyện với Lâm Nghiên, mặc kệ tôi đứng ngượng ngùng trong góc.

20

Hôm sau Giang Yến Thư tỉnh lại.

Hắn nắm ch/ặt tay tôi không buông: 「Lục Dương, đây là lần đầu tiên em chủ động tìm anh.」

Tôi liếc mắt ra hiệu - cô Giang đang dán mắt nhìn chằm chằm. Nhưng hắn vờ như không thấy, vẫn nắm ch/ặt.

Không khí giữa hai mẹ con đóng băng. Tôi định tìm cớ ra ngoài thì cô Giang đứng dậy: 「Mẹ đi m/ua ít hoa quả.」

Giọng nói lạnh băng, dáng đi hấp tấp.

Tôi rút tay khỏi vòng vây của Giang Yến Thư: 「Cô ấy biết rồi phải không?」

「Ừ. Mẹ biết tôi là gay.」

Tôi tròn mắt - bảo sao hôm qua cô Giang lạnh nhạt thế.

「Cô ấy biết chúng ta...?」

「Chắc đoán được rồi.」Giang Yến Thư cười khẽ, tay mơn trớn eo tôi: 「Nếu không nhập viện, em định lảng tránh anh cả đời sao?」

Đang giằng co thì tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Nghiên mang sách vở tới, vui mừng thấy hắn đã tỉnh: 「Đây là bài vở tuần qua, em ghi chú đủ cả. Cuối kỳ tháng sau anh xem nhé.」

Giang Yến Thư lập tức trở lại vẻ ngoài bảnh bao, lén hôn lên má tôi khi cô gái quay lưng. Cô Giang trở về, hào hứng ngồi cạnh Lâm Nghiên gọt táo, mặc kệ tôi lẻ loi.

「Con xem Lâm Nghiên chu đáo thế, nên thân thiết với bạn ấy đi.」Cô Giang ngụ ý rõ ràng.

Giang Yến Thư điềm nhiên: 「Bạn bè thì tốt rồi. Nhưng con có người yêu rồi, sợ bạn ấy gh/en đấy.」

Căn phòng ch*t lặng. Lâm Nghiên tái mặt. Cô Giang gi/ận dữ nhìn con trai, không khí căng như dây đàn.

Tôi vội xin đi m/ua đồ ăn. Cô Giang đứng dậy: 「Cô đi cùng.」

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Đại vương sắp nôn rồi, Đại vương động thai khí rồi.

Chương 8
*Mây bay lượn lờ ở hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: "Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xâm phạm!" Bạch Hổ: "Chỉ xin tiên nhân ban cho một bảo vật." Đế Quân: "Hừ! Mật phách không nhỏ! Chẳng lẽ không biết có đi không về?" Bạch Hổ: "Thiên kiếp sắp tới, dù sao cũng khó thoát, nếu không tranh đấu với trời đến cùng, chết cũng không minh bạch." Nói xong bóng trắng lóe lên, phóng thẳng xuống đáy hồ thẫm lam. Đế Quân thấy tình thế, hơi do dự một chút, liền lập tức lao theo xuống đáy hồ đấu pháp. Sấm trời ầm ầm, cuồng phong nổi lên dữ dội. Uy thế ngàn vạn hóa thành tia chớp kinh hồn đánh xuyên xuống thủy cung. Sóng nước bắn tung tóe, làn nước cứ thế dập dình không thôi. *Động phủ trong núi sâu. Bạch Hổ nằm vật bên giường: "Ọe... ực ọe..." Tiểu Yêu Giáp lo lắng: "Đại Vương, Đại Vương cố lên." Bạch Hổ run rẩy: "...Ọe...lạnh..." Tiểu Yêu Ất cuống quýt: "Mau, mau đem da cáo đến!" Bạch Hổ thở yếu: "Đồ ngu, da cáo với ta có tác dụng gì... ọe..." Lão Yêu Bính: "Đại Vương, dáng vẻ của ngài thực sự không ổn." Bạch Hổ: "Vô ích, bản vương sao không biết... ọe... lần thiên kiếp này không bị sét đánh chết, là nhờ tên thần tiên ngu ngốc kia đỡ cho một chiêu... nhưng cũng hao tổn ta nhiều pháp lực..." Lão Yêu Đinh nhíu mày: "Viêm Tiêu Đế Quân không thể dễ đối phó như vậy, Đại Vương làm sao từ hồ Vân Đỉnh trở về được?" Bạch Hổ: "Bản vương cũng không hiểu vì sao sau khi bị sét đánh, tên tiên nhân đần độn ấy biến mất tiêu... ựa ọe..." Lão yêu: "Đại Vương... triệu chứng của ngài ngày càng giống người có thai."
Boys Love
Cổ trang
Hài hước
761