Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường của cậu bạn cùng phòng thẳng tính, trên cổ còn in hằn một vết hickey.
Tôi là thành viên nam duy nhất trong ký túc xá thuộc community LGBT, loại cong như lò xo ấy.
Nghi phạm duy nhất chính là soái ca Phó Cảnh Trạch.
Nhưng rõ ràng hắn là trai thẳng mà lại sợ đồng tính cơ mà?
Về sau, hắn ép tôi vào góc giường: 'Cục cưng, eo em mảnh mai quá.'
1
Mở mắt mơ màng trên giường, tôi gi/ật mình nhận ra mình đang nằm trên giường của nam sinh khoá trên thẳng tính.
Tôi choàng dậy với cái đầu còn nặng trịch, Phó Cảnh Trạch liếc nhìn rồi đưa tôi cốc nước.
'Tỉnh rồi? Có khó chịu không?'
Tôi nhấp từng ngụm nước từ tay anh, ngước lên thấy yết hầu anh chuyển động.
Tỉnh táo hoàn toàn.
Phó Cảnh Trạch có ngoại hình điển trai, gia thế khá giả, toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.
Tiếc là anh chàng này thẳng, không thì đúng chuẩn gu tôi.
'Không sao, cảm ơn anh.'
Tôi hỏi: 'Sao em lại ngủ trên giường anh?'
Cậu bạn cùng phòng vừa tháo tai nghe sau trận game: 'Cậu quên rồi à? Tối qua cậu say bí tỉ, soái ca đưa về. Về đến phòng cậu cứ bám riết lấy người ta không chịu buông.'
Tôi ngớ người nhìn Phó Cảnh Trạch.
Gương mặt anh vẫn lạnh như tiền.
Tối qua bạn thân thất tình rủ tôi nhậu, cả hai say mèm thì bỗng dưng nó làm lành với bạn trai.
Hay thật, đúng là bạn chí cốt.
'Xin lỗi anh, lần đầu em say nên không biết mình có tật khi say.'
Giọng Phó Cảnh Trạch trầm khàn: 'Chuyện tối qua... em không nhớ gì sao?'
Tôi dò hỏi: 'Chuyện gì ạ?'
Anh lắc đầu, giọng bỗng lạnh băng: 'Quên thì thôi.'
Nói rồi anh đeo ba lô rời phòng.
Chẳng lẽ tối qua tôi nói gì sai?
Lộ thân phận đồng tính rồi sao?
2
Nhớ lại ngày đầu chia phòng với soái ca, tôi rùng mình.
Hồi cấp ba chúng tôi cùng trường, anh trên một khóa. Không ngờ đại học lại đụng nhau.
Từ hồi phổ thông, anh đã từ chối vô số nam sinh tỏ tình. Việc Phó Cảnh Trạch dị ứng với đồng tính đã thành chuyện công khai.
Tôi quyết tâm giấu kín thân phận.
Phải sống sót qua những năm đại học còn lại.
Vốn dĩ giấu rất tốt, lẽ nào đêm qua hỏng hết?
Tôi hỏi bạn cùng phòng: 'Tối qua tôi có nói gì linh tinh không?'
'Lúc tớ về thấy cậu bám ch/ặt Phó Cảnh Trạch, miệng lẩm bẩm hai chữ.'
'Hai chữ gì?'
'Cậu bảo: Phó Cảnh Trạch thơm quá.'
Nghe xong, lòng tôi nhẹ bẫng. Chỉ mất mặt chút thôi.
Sáng nay không có tiết, tôi vào nhà tắm thay đồ.
Cởi áo phát hiện những vết ửng đỏ trên da.
Trong gương, dưới cổ áo trắng tinh là vết hickey đầy ám muội.
Chưa ăn thịt lợn nhưng cũng thấy lợn chạy.
Tôi nhận ngay ra đây là vết hôn.
Chờ đã! Vết hickeey!
Tự thử nghiệm thấy miệng mình không thể với tới vị trí này.
Vậy cái này từ đâu ra?
Cố trấn tĩnh thay đồ xong, tôi ra ngoài giả vờ bình thường.
'Ai thay đồ ngủ cho tôi thế?'
Bạn cùng phòng không ngẩng mặt: 'Phó Cảnh Trạch đấy. Tụi tớ về thì cậu đã mặc đồ xong rồi.'
Thấy mặt tôi đơ ra, cậu ta trêu: 'Toàn đàn ông với nhau, đừng bảo cậu ngại?'
Loại trừ bạn thân.
Nghi phạm duy nhất là Phó Cảnh Trạch.
Nhưng anh ấy thẳng mà, lại còn là trai thẳng dị ứng đồng tính.
Rư/ợu bia đúng là hại người.
Chuông điện thoại vang lên, thông báo họp nhóm.
Thở dài, giờ chỉ còn cách... giả ngốc.
3
Cả tôi và Phó Cảnh Trạch đều trong đội, anh ấy còn là phó nhóm.
Tránh mặt anh, tôi ăn xong liền lên phòng họp.
Mở cửa gi/ật mình.
Cả phòng chỉ có Phó Cảnh Trạch.
Tôi gượng bình tĩnh: 'Sao anh cũng đến sớm thế?'
Ánh mắt anh rời laptop: 'Để tĩnh tâm.'
Anh cần tĩnh tâm cái gì? Người cần tĩnh là tôi!
Còn nửa tiếng nữa mới họp, tôi ngồi xuống ghế như ngồi trên đống lửa.
Anh hỏi lại: 'Thật sự không nhớ gì sao?'
Không thể để lộ sơ hở bị đuổi khỏi ký túc.
Tôi giả ngây: 'Em thật sự say mất kiểm soát rồi.'
Đúng lúc mọi người bắt đầu tới.
Thở phào nhẹ nhõm.
Trưởng nhóm phổ biến:
'Chủ nhật này cả đội đi cắm trại.'
Họp xong, mọi người buôn chuyện.
Tâm điểm vẫn là Phó Cảnh Trạch.
'Sáng nay lại có người tỏ tình với soái ca!'
'Nam hay nữ?'
'Lần này là nam. Phó đội phớt lờ luôn.'
Nghe vậy tôi càng quyết giấu kín.
Tan họp, tôi lẽo đẽo theo Phó Cảnh Trạch về phòng.
Đang đi thì anh dừng phựt.
Tôi đ/âm sầm vào lưng anh cứng đơ.
Phó Cảnh Trạch xoay người.
Anh ép sát tôi vào tường.
Hơi thở phả vào cổ khiến tôi ngứa ran.
Ngón tay thon dài lật cổ áo tôi.
Đầu ngón tay ấn vào vết hickey:
'Quên hết rồi, vậy cái này là gì?'
Tim tôi đ/ập thình thịch, né ánh mắt ch/áy bỏng của anh: 'Em... bị dị ứng.'
Anh không buông tha: 'Dị ứng với gì?'
Đôi mắt lạnh lùng cứa vào tôi.
Đúng lúc chuông điện thoại reo.
Tôi tranh thủ nghe máy, chui qua nách anh chuồn mất.