“Vậy tại sao năm đứa các cậu có thể ăn lẩu cay?”
Lão Tam ấp a ấp úng không trả lời được, cố gắng chuyển chủ đề.
“Lạc Lạc, đừng quan trọng hóa chuyện này nữa! Cậu không phải có điều muốn nói với tôi? Cậu tìm tôi rốt cuộc vì chuyện gì?”
Tôi chợt nhớ mục đích đến đây, mở trang MXH của mình lắc lắc trước mặt cậu ta.
“Xem này, tối qua hình như tôi bị Lão Nhị…”
“Kim Lạc Lạc, hai cậu cũng ở đây à.”
Giọng nói quen thuộc của Lão Nhị khiến tôi gi/ật b/ắn người, điện thoại “rơi tõm” vào nồi lẩu, nước sốt cà b/ắn tung tóe.
Nhân viên vội lau dọn, Lão Tam nhiệt tình mời Lão Nhị mặt lạnh như tiền ngồi cùng.
Khi vớt điện thoại lên, Lão Tam đề nghị đổi nồi sốt cà mới.
“Không cần.”
Tôi ngắt lời.
“Hôm nay tôi sẽ ăn lẩu cay cùng mọi người.”
Miếng dạ dày tôi gắp vào nồi cay bị Lão Nhị gắp mất.
“Kim Lạc Lạc, cậu đừng ăn cay nữa.”
Giọng cậu ta lạnh lùng nghiêm khắc.
Nhớ lại cảnh tượng hỗn độn sáng nay, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Lão Nhị.
Lão Nhị - người vốn gh/ét tiếp xúc cơ thể - giờ đặt tay lên lưng tôi khiến người tôi cứng đờ.
Cậu ta khẽ thì thầm bên tai:
“0 thì nên ít ăn đồ cay thôi.”
06
Quả nhiên là cậu ta.
Sao cậu ta biết tôi là người nhận được?
Tôi chỉ đăng trạng thái nói mình là gay thôi mà.
Để không lộ mình không phải gay, tôi đành đồng ý đổi sang nồi cà chua mới.
Tay Lão Nhị rời đi nhưng hơi ấm vẫn lưu lại trên lưng, cảm giác ngứa ran khiến toàn thân tôi bứt rứt, n/ão hiện lên hình ảnh vết hồng trên cổ trong gương sáng nay.
Trước mặt, Lão Nhị ngồi ngay ngắn với vẻ mặt lạnh tanh.
Đây có phải con lợn rừng hôm qua đã “ủn” tôi không?
Không tin.
Đánh ch*t cũng không tin.
Nhưng cậu ta đã thừa nhận là gay, tôi không thể nghi ngờ bốn thằng trai thẳng còn lại.
Bầu không khí bữa ăn ngột ngạt, Lão Tam đột nhiên phá vỡ im lặng:
“Lạc Lạc lúc nãy cho tôi xem MXH, hình như đạt 10k follow rồi? Cậu đăng cái gì vậy? Tôi chưa kịp xem!”
Tôi liếc Lão Nhị, thở phào.
May mà điện thoại rơi vào nồi.
Chiếc điện thoại “t/ự s*t” đúng lúc quá!
“Còn chuyện tối qua với Lão Nhị lúc nãy cậu định nói gì? Cậu không phải đăng hình Lão Nhị lên MXH đấy chứ?”
Trời ơi, đừng đoán nữa.
Vì cậu đã đoán trúng rồi.
“Lạc Lạc đừng bảo là cậu thầm thích Lão Nhị đấy nhỉ?!”
Lão Tam càng nói càng hăng.
“Xạo!”
Tôi đ/ập bàn bỏ đũa chạy vụt ra ngoài.
Không biết Lão Nhị nghe xong có trêu tôi dữ hơn không.
Vừa chạy khỏi căng tin đã đụng phải Lão Đại đến trường bắt tôi.
Cậu ta nắm ch/ặt cổ tay tôi, ánh mắt hung dữ, khóe miệng nhếch lên:
“Sao? Đồ ăn tao m/ua mà mày không thèm ăn đã đi à? Tối qua tao thể hiện không tốt sao?”
07
Tối qua là Lão Đại?!
Vậy thì đúng rồi.
Lão Đại là đại ca ký túc xá, uy lực vô song.
Kiểu người như cậu ta hung bạo trên giường cũng dễ hiểu.
Nhưng…
Tại sao lại là tôi?
Vì tôi trông dễ b/ắt n/ạt à?
Một tay cậu ta đã khóa được hai cổ tay tôi.
Tối qua dù tôi phản kháng cũng vô ích.
“Nói.”
Cậu ta nổi gi/ận.
Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nếu mọi người trong ký túc xá đều cưng chiều tôi, thì Lão Đại là ngoại lệ.
Không phải cậu ta không tốt với tôi, chỉ là cậu ta đối xử tốt theo cách hung dữ - đ/á/nh một cái rồi cho kẹo ngọt.
Hai tay tôi bị cậu ta giơ lên đầu dắt đi.
Cậu ta cười lạnh:
“Hừ, vì mày không nghe lời, ph/ạt mày massage toàn thân cho tao sau trận đấu.”
Cậu ta nghiến răng nói từng chữ:
“Trước đó, mày ngồi ngoan ở sân bóng rổ đợi, trận chưa xong thì đừng hòng đi.”
Tôi bị cậu ta lôi đến sân bóng như gà con, cổ tay đ/au nhức.
Lão Đại có trận đấu bóng rổ.
Cậu ta đ/á/nh bao lâu, tôi ngoan ngoãn ngồi xem bấy lâu.
Trong trận, tôi nghe đồng đội Lão Đại chỉ tay về phía tôi nói gì đó.
Lão Đại cười gian trá:
“Yên tâm, nó không dám chạy đâu.”
Cậu ta nói đúng.
Tôi dám đ/ập bàn bỏ đi trước mặt Lão Nhị, Lão Tam, nhưng tuyệt đối không dám chuồn trước mặt Lão Đại.
Ngoan ngoãn đợi hết trận, Lão Đại vẫy ngón tay, tôi cúi đầu đi theo, tay nắm ch/ặt tấm đệm hồng.
Cái đệm này là Lão Đại cho trước trận đấu.
Hóa ra cậu ta cũng biết tối qua đã th/ô b/ạo thế nào, nghĩ mông tôi không chịu được mặt đất cứng.
Nhưng giờ phút này, cậu ta nh/ốt tôi cùng vào phòng dụng cụ, vẫn không chút thương xót bắt tôi massage toàn thân.
Cơ ng/ực Lão Đại to nhất trong năm người.
Áo vừa cởi ra tôi đã che mắt.
“Sao? Giờ lại biết ngại rồi à?”
Mặt tôi nóng bừng, tai đỏ lựng.
“Phi… phi lễ vật thị.”
Qua kẽ tay thấy khóe miệng Lão Đại nhếch cười.
“Cửa đóng chưa?”
Tôi linh cảm chuyện chẳng lành.
“Đóng… đóng rồi.”
Cậu ta xoa mặt tôi, ánh mắt đầy d/ục v/ọng.
“Không phải hỏi đóng chưa. Ý tao là – cửa đã khóa chưa? Cục cưng.”
08
Lão Đại tự tay vặn ch/ặt khóa, tôi suýt ngất.
Cậu ta nằm trên đệm chỉ đạo từng động tác.
Trên xuống dưới, dưới lên trên.
Cơ ng/ực, cơ bụng, cơ mông.
Một hiệp xong mồ hôi đầm đìa.
Hóa ra massage nghiêm túc thật.
Bản thân tôi cũng không ngờ.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa vô duyên gọi Lão Đại ra ngoài.
Cậu ta dặn tôi ngoan ngoãn đợi, không được đi đâu.
Cửa vừa đóng đã có hai tiếng gõ.
Về nhanh thế?
Tôi mở cửa đang nghi hoặc, bị người vào đẩy ngược vào phòng.
Cánh tay dài khóa ch/ặt, xoay người đ/è tôi vào cửa.
Lão Nhị?
Sao cậu ta lại tới?
Tôi vừa làm khó dễ hiểu lầm cậu ta, thật ngại quá.
“Xin lỗi tôi đã hiểu nhầm cậu ưm…”
Trong chớp mắt, đôi môi lạnh giá của Lão Nhị đã chặn miệng tôi.
09
Cảm giác băng giá khiến tôi đờ đẫn.
Mắt mở tròn như chuông đồng.
Trời ơi Phật thánh ơi, tất giày quần áo tôi ướt sũng hết cả rồi!