Ngày kết hôn, hai nhà lại tụ họp. Sau lễ cưới buổi chiều, cả hai gia đình lại ngồi cùng nhau.
Bố mẹ tôi sau khi chứng kiến bộ mặt thật của nhà họ Tôn lần này không còn tỏ ra thân thiết. Nhưng không ngăn được có người cố tình hướng chủ đề về phía chúng tôi.
Cũng nhờ mẹ Tôn Hạo Thông mà chúng tôi mới biết, căn nhà bố tôi cho Dương Như, cô ấy đã lén đổi tên trên giấy chứng nhận nhà.
Không, nên nói là, cô ấy đã đưa cho nhà họ Tôn!
Căn nhà bố tôi cho Dương Như là của hồi môn, đương nhiên ghi tên Dương Như. Nhưng mẹ Tôn Hạo Thông thấy nhà chúng tôi không mấy để ý tới bà, liền ngồi phía bên kia bàn nói năng mỉa mai.
“Ôi chao hôm nay mọi người ăn có vui không? Dịch vụ khách sạn ổn chứ?
Mọi người không biết đấy, nhờ có Như Như nhà ta sáng suốt, chúng ta mới có tiền tổ chức đám cưới linh đình ở khách sạn lớn này!”
Có họ hàng nhà họ Tôn hỏi: “Thím, lời thím nói là ý gì vậy?”
Mẹ họ Tôn bụm miệng cười: “Ôi dào, mọi người không biết con Như Như nhà ta biết điều thế nào đâu! Nó chưa về nhà chồng đã chuẩn bị sẵn cho Hạo Chí nhà ta một căn hộ rồi!
Còn đám cưới hôm nay, mọi người cũng biết Hạo Thông mới đi làm chưa có tiền, nhưng con Như Như thương chồng lắm, chẳng nói gì liền lấy của hồi môn ra hỗ trợ!
Thế nên tôi mới bảo, nhà họ Tôn chúng tôi cưới được cô dâu biết điều đó!”
Mẹ họ Tôn cười đến nếp nhăn hằn rõ, nói xong còn nhìn quanh họ hàng dạy bảo: “Tương lai mọi người cưới dâu cũng phải tìm loại như Như Như, biết thương chồng lại hiểu chuyện. Phải biết đàn bà khi lấy chồng là phải hướng về nhà chồng, sau này đều mang họ nhà chồng, chẳng còn liên quan gì đến nhà ngoại nữa!
Sau này Hạo Chí nhà tôi tìm vợ, cũng phải tìm người biết đặt nhà họ Tôn lên hàng đầu! Không thì đừng hòng bước vào cửa nhà họ Tôn!”
Dương Như không chỉ chuyển nhà cho nhà họ Tôn, mà gần một triệu đồng của hồi môn lặt vặt bố tôi cho cô, cũng đưa hết sạch!
Bố mẹ tôi nghe xong, tức đến mức không kềm chế được, đứng dậy m/ắng Dương Như.
“Tiểu Như! Con sao có thể – sao có thể tùy tiện đưa đồ bố cho cho người ta thế!
Món hồi môn đó là chỗ dựa của con ở nhà chồng! Giờ con đưa hết cho người ta, sau này ở nhà chồng con dựa vào đâu!”
Bố tôi run giọng: “Dương Như! Bố bảo con ng/u muội mà giờ n/ão vẫn thiếu sợi dây th/ần ki/nh à? Việc lớn thế mà không bàn với gia đình, nhà nói cho là cho người khác?!”
Dương Như ngồi đó đờ đẫn, chưa kịp mở miệng thì mẹ họ Tôn đã không vui.
“Thông gia, nói năng thế nào đấy? Gọi là tùy tiện à?
Như Như đã gả về nhà họ Tôn, thì mọi thứ của nó, từ con người đến tiền gửi ngân hàng, đều là của nhà họ Tôn cả!
Con dâu nhà họ Tôn, phải biết tương trợ lẫn nhau trong gia đình. Lần này nếu không phải Như Như biết đại cục, chuyện hôn sự của Hạo Chí nhà tôi đâu nhanh chóng thành thế này!” Mẹ họ Tôn nói rồi cười đắc chí.
Có họ hàng bên cạnh hỏi: “Ý gì thế, con trai nhà chị cũng đính hôn rồi à?”
“Đúng thế chứ!” Mẹ họ Tôn nheo mắt vui vẻ, “Bạn gái Hạo Chí bảo chỉ cần có nhà, thế nên nhờ có Như Như, việc lớn cả đời Hạo Chí mới định đoạt nhanh thế!”
“Các người cưỡng từ đoạt lý! Con trai lấy vợ tự thân không bỏ tiền không bỏ sức, lại lấy tiền nhà nhà người khác ngồi hưởng thành quả, các người là cư/ớp đường à?!” Tôi không nhịn được, ném đũa đứng dậy quát.
Mẹ họ Tôn thấy tôi đứng lên, sắc mặt lập tức thay đổi: “Lại là con nhỏ này đúng không!
Được, bố mẹ không dạy con, vậy hôm nay bà phải dạy dỗ con cho ra trò!” Mẹ họ Tôn đi tới trước mặt tôi, ra vẻ bề trên.
“Đàn bà sinh ra là để phục vụ đàn ông, con gái chẳng có năng lực gì, có gì phải nhường cho con trai. Lớn lên lấy chồng cũng phải lấy chồng làm trọng.
Cô bé, nghe Như Như nói cũng hơn hai mươi rồi chưa có đối tượng, lại còn đi học? Nói thật nhé, dù học thêm mười năm nữa ra trường cũng phải lấy chồng đẻ con, chi bằng lúc còn trẻ có chút nhan sắc tìm đại trượng phu mà gả, không thì lúc thành bà già da vàng, bà đây đảm bảo với con, lúc đó hạ giá cũng không đàn ông nào thèm!”
Lời lẽ quen thuộc này khiến tôi không khỏi liếc nhìn Tôn Hạo Thông. Tôi cười, quả nhiên cùng một nhà không thể ra hai loại người.
Tôi chẳng thèm tranh cãi với loại đàn bà già ngoan cố bị “tư tưởng phong kiến” đầu đ/ộc sâu sắc này.
Tôi nhìn sang Dương Như đang thờ ơ bên kia: “Chị, chị cũng nghĩ vậy sao?”
Thế nên mới không chút do dự đưa tiền và nhà bố mẹ cho cho nhà họ Tôn.
Trong ánh mắt bình thản của tôi, tôi thấy Dương Như gật đầu: “Tiểu Nhu, mẹ nói đúng. Em cũng lớn rồi, nên tìm nhà chồng đi.”
Trong vô thức, Dương Như đã bị nhà họ Tôn tẩy n/ão với tư tưởng “con trai quý giá, con gái vô dụng”.
Tôi thất vọng quay mắt đi, bố mẹ tôi ôm ng/ực thở hổ/n h/ển, miệng không ngừng lẩm bẩm “con gái ngỗ nghịch”.
Tôi nhếch môi: “Chị, đây là lần cuối em gọi chị là chị. Em chúc chị sống hạnh phúc, sau này chị và nhà họ Dương chúng tôi không còn qu/an h/ệ gì nữa.”
Dương Như muốn nuôi cái hố không đáy nhà họ Tôn thì để cô ta tự nuôi, đừng có phá hoại nhà chúng tôi.
Nhưng mẹ họ Tôn tóc đã điểm bạc nghe tôi nói xong bỗng gi/ật mình nhận ra điều gì đó, huyên náo không chịu.
“Nhà họ Dương sao nhẫn tâm thế! Như Như là con gái ruột thịt của các người, các người nói bỏ là bỏ!
Ôi trời, mọi người xem này, nhà họ Dương sao lại là loại người hẹp hòi thế, chúng tôi chỉ lấy một căn nhà, giờ họ đòi c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với con gái!”
Mẹ họ Tôn gây rối. Trong lòng chúng tôi sáng như gương, biết bà ta làm vậy chỉ sợ Dương Như sau này không có tiền, không chu cấp được cho nhà họ Tôn.
Bởi có “cây ATM rút tiền” này, nhà họ Tôn chẳng cần lo lắng chuyện hôn sự của Tôn Hạo Chí nữa.