Chị Châu bị kỹ thuật lau sàn của tôi làm cho khâm phục sâu sắc.
"Đùa gì thế, làm sao có thể là giả được."
"Ái chà, thôi được rồi được rồi, cô đừng lau nữa, đừng lau nữa, hạt kim cương nước sắp rơi hết rồi. Ngô Mỹ Quyên! Cô được nhận rồi!"
Chị Châu nồng nhiệt nắm lấy tay tôi.
"Mang theo chứng minh thư chưa, giờ qua văn phòng bên cạnh làm thủ tục nhận việc ngay."
Quả không hổ là công ty lớn, hiệu suất làm việc nhanh thật. Lương tháng bốn nghìn, lại đóng cả bảo hiểm ngũ hiệp nhất kim, tôi rất hài lòng.
Chỉ có một điều không tốt, Phó Đình Sam ở tầng 29, không phải tầng tôi phụ trách.
Nhưng vấn đề không lớn, tôi chỉ mất một tuần để thân thiết với chị Trương phụ trách tầng 29.
Tối hôm đó, con trai chị Trương bị ốm, chị lo lắng bứt rứt, tôi chủ động đề nghị thay ca cho chị. Chị Trương cảm tạ ngàn lần, rồi chở con đi bệ/nh viện bằng xe máy điện.
Phó Đình Sam là một kẻ nghiện công việc, sau khi chị Trương đi, đến 1 giờ sáng ở tầng 29 chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi tìm thời cơ tốt nhất, chặn Phó Đình Sam lại, nói cho anh ta biết sự thật.
"Người ban đầu chuyển tiền cho anh đâu phải Lâm Uyển Như, mà là Giang Vãn Nguyệt, anh tra một cái là biết ngay."
"Tổng tài Phó, cô Giang thật sự rất yêu anh, tôi không thể tiếp tục nhìn hai người yêu nhau hành hạ lẫn nhau nữa."
"Nhà họ Giang phá sản, số tiền đó là Giang Vãn Nguyệt mượn cậu mình, đó cũng là lý do giờ đây khi cậu gặp nạn, cô ấy đưa hết tiền cho cậu."
"Cô ấy cần năm mươi triệu đó để trả ơn nhà cậu, cô ấy không phải người tham tiền."
Tôi lời lẽ chân thành, nhưng Phó Đình Sam vẫn luôn im lặng.
Một lúc lâu sau, anh ta mới kìm nén tức gi/ận lên tiếng.
"Ngô M/a, bà có thể xuống trước không?"
Ống kính kéo ra xa, Phó Đình Sam ngồi trên bồn cầu trong phòng vệ sinh, tôi đứng phòng bên, thò đầu nhìn sang phía anh ta.
"Tổng tài Phó, anh nghe rõ chưa?"
"Anh nghe rồi thì tôi xuống."
Hệ thống suýt sụp đổ.
"Đây là thời cơ tốt nhất mà cô nói sao? Cô rình anh ta đi vệ sinh, người ta chỉ coi cô là kẻ bi/ến th/ái thôi!"
Tôi kh/inh bỉ cười, đầy vẻ đương nhiên.
"Cậu không hiểu gì cả, với kiểu tổng tài này, tôi chưa nói được mấy câu chắc chắn anh ta sẽ đuổi tôi đi vì bực mình, không chặn anh ta ở đây thì sao anh ta nghe tôi nói nhiều thế? Chẳng lẽ đây không phải thời cơ tốt nhất?"
Hệ thống rơi vào trầm tư.
Phó Đình Sam kẹp ch/ặt đùi.
"Ngô M/a, bà có thể ra ngoài trước không, lúc này tôi thật sự hơi... yếu đuối."
"Tôi—"
"Xì... xì xì..."
Tôi vừa nói một từ đã bị một tràng tiếng xì hơi c/ắt ngang.
Tôi kinh ngạc nhìn Phó Đình Sam.
Phó Đình Sam giơ hai tay che mặt, cúi đầu trên đùi.
Tôi khuyên giải anh ta.
"Xì hơi là chuyện bình thường của con người, làm sao có thể không xì? Người xì hơi vui vẻ hớn hở, người hít phải ủ rũ buồn phiền. May là tôi đứng cao, tạm thời chưa ngửi thấy."
"Tổng tài Phó, thật ra mọi người đều quen biết nhau cả, không cần để ý mấy chi tiết này đâu."
Phó Đình Sam: "Cút ra! Cút ngay!"
Phó Đình Sam nổi gi/ận vẫn rất đ/áng s/ợ.
Tôi sợ anh ta tức gi/ận đuổi việc tôi lần nữa, chỉ biết rụt cổ, trèo xuống bồn cầu.
"Vậy tôi đi nhé?"
"Đợi đã— bà quay lại đây—"
Đi được vài bước, Phó Đình Sam lại gọi tôi.
Tôi vui mừng quay đầu.
"Tổng tài Phó, anh muốn nghe tôi giải thích tiếp sao?"
Phó Đình Sam: "Muội muội—"
Tôi cảm thấy có chút không ổn.
Sao thế nhỉ, chẳng lẽ anh ta yêu tôi rồi? Hay tôi đang giữ kịch bản ẩn nào đó, tôi Ngô M/a mới là nữ chính?
Tôi lập tức phấn khích, ngại ngùng, hai tay nắm ch/ặt, chân trái vẽ vòng tròn dưới đất.
"Tổng tài Phó, không ổn đâu, tôi lớn hơn anh mười ba tuổi, sao anh gọi người ta là muội muội thế?"
Phó Đình Sam hít sâu:
"Không có giấy, tôi nói là không có giấy!
"Ngô M/a, đưa cho tôi một cuộn giấy vệ sinh.
"Không được trèo lên bồn cầu nữa, bà đưa từ dưới cửa vào đây."
Gì chứ, phổ thông không chuẩn thế này mà còn làm tổng tài, khiến người ta vui mừng hão.
Tôi bĩu môi, lục trong tủ ra một cuộn giấy, ngồi xổm dưới đất, đưa từ dưới cửa nhà vệ sinh vào.
Phó Đình Sam giơ tay ra lấy, tôi lại kéo tay về sau một chút.
"Tổng tài Phó, lời tôi nói lúc nãy, anh nghe rõ chưa?"
"Nào, lặp lại với tôi, Giang Vãn Nguyệt mới là người chuyển tiền cho anh, cô ấy luôn thích anh, anh cũng không quên được cô ấy."
"Anh có muốn kết hôn với cô ấy không, dù bệ/nh tật hay khỏe mạnh, đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, cho đến tận cùng thế giới."
"Anh có muốn không?"
Phó Đình Sam: "..."
"Đưa đây nào!"
Phó Đình Sam gi/ật lấy cuộn giấy của tôi, kéo quần lên rồi phủi sạch trách nhiệm.
"Bà nhận của Giang Vãn Nguyệt bao nhiêu tiền?"
"Ép hôn ép đến tận nhà vệ sinh, muốn tôi cưới cô ta, cô ta xứng sao?"
Phó Đình Sam mặt đen lại, gọi một cuộc điện thoại rồi đuổi việc tôi.
Từ thang máy xông ra hai bảo vệ, quen thuộc đ/ập một tờ hợp đồng vào mặt tôi.
Tôi kinh hãi.
"Sao lại là các anh!"
Bảo vệ cao: "Ít nói nhảm, hợp đồng đã hủy, hành hình!"
Hai người lôi tôi vào khu thang máy, tôi nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại, khuôn mặt tuấn tú nhưng đanh lại của Phó Đình Sam biến mất trước mắt tôi.
Tôi rất đ/au khổ.
Lần này là thử việc, không có tiền bồi thường.
Hệ thống cũng rất đ/au khổ, không ngừng ch/ửi rủa tôi, nói tôi là chủ thể vô dụng nhất mà nó từng dẫn dắt.
"Giờ hiểu lầm giữa hai người càng sâu hơn, làm sao đây?"
"Không sao, tôi còn có Kế hoạch B!"
Phó Đình Sam và Giang Vãn Nguyệt đi đến bước này, đều do tính cách của cả hai quyết định.
Phó Đình Sam nhìn thì chân tình nhưng thực ra ng/u ngốc, với khả năng của anh ta, chỉ cần động ngón tay là biết mấy năm nay Giang Vãn Nguyệt sống ra sao, nhưng anh ta nhất định không tra.
Anh ta dành hết thời gian để h/ận Giang Vãn Nguyệt, trong đầu chỉ nghĩ cách làm nh/ục cô ấy, trả th/ù cô ấy.
Giang Vãn Nguyệt, nhìn thì ng/u ngốc thực ra cũng ng/u ngốc, chịu nhiều oan ức nhưng nhất định không nói. Càng oan ức càng kiêu ngạo, nói bậy nói bạ khiến Phó Đình Sam tức đi/ên, rồi đóng cửa khóc thầm, ôm ch/ặt lấy mình.
"Tại sao phải giải thích? Có lẽ trong mắt anh ấy, vốn dĩ tôi đã là người như thế."
"Tim đã ch*t rồi, tôi không có gì để nói."
Giao tiếp là cây cầu duy nhất giải tỏa hiểu lầm, nhưng họ lại có niềm kiêu hãnh riêng, nhất định không chịu cúi đầu.
Không còn cách, đã không chịu cúi đầu, vậy thì đi ch*t trước đi.
Tôi quyết định truyền tin dữ về cái ch*t của Giang Vãn Nguyệt, khiến Phó Đình Sam sụp đổ.
Sau khi sụp đổ, đầu óc anh ta mới tỉnh táo, chịu điều tra những chuyện khác của Giang Vãn Nguyệt khi còn sống.