Có rất nhiều việc không thể quyết định được, cũng không biết tìm ai hỏi ý. Em là đứa em gái duy nhất của chị, chị có thể hỏi ý kiến em được không?"
Nói xong, cô ấy không quan tâm đến phản ứng của tôi, liên tục gửi hơn chục tấm ảnh váy cưới.
"Em thấy cái nào đẹp?"
Tôi liếc qua một lượt, mỗi chiếc váy đều tinh xảo.
Chỉ là trái tim đ/au thắt lại, tôi thậm chí không hiểu nỗi đ/au mơ hồ này từ đâu đến.
Tâm trí rối bời, tôi không có hứng thú giúp Tô Tư Nghiên lựa chọn.
Bấm bừa một con số.
"Số 6 đi."
Ngay lập tức, Tô Tư Nghiên hồi đáp: "Á, có hơi hở hang quá không..."
Lúc này tôi mới phát hiện mình đã chọn chiếc váy dây cổ sâu dáng cá đuôi.
Rõ ràng phong cách này không hợp với hình tượng thiếu nữ ngoan hiền của Tô Tư Nghiên.
Tôi vừa định nói "Số 6 không hợp chị" để c/ứu vãn.
Thì ngay sau đó.
Quý Cuồ/ng: "Quả nhiên là tiểu muội thích phong cách táo bạo, ngay cả gu chọn váy cưới cũng nhất quán thế."
Tốt.
Vậy là không cần giải thích nữa rồi.
04
Sau đó, Tô Tư Nghiên liên tục hỏi ý kiến tôi.
Từ địa điểm tổ chức hôn lễ đến cách bài trí phông nền, không việc gì là không hỏi.
Cái khí thế đó, cứ như thể tôi là người sắp kết hôn vậy.
Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa.
"Chị không có n/ão à? Học bá mà không làm nổi mấy lựa chọn nhỏ nhặt này? Em về nước là để làm osin lo việc cưới xin cho chị đấy à?"
Tô Tư Nghiên có lẽ bị dọa sợ.
Khẽ khàng xin lỗi: "Xin lỗi, em đừng gi/ận chị nhé."
Giọng nói đã nghẹn ngào.
Lại thế nữa rồi.
Mỗi khi tôi hơi cao giọng, cô ấy lại ra vẻ tội nghiệp thế này.
Đúng là đ/ấm vào bông gòn, khiến người ta tức mà không thể trút được.
"Cô Tô, để cô đợi lâu rồi."
Lúc này thư ký gọi số đến.
Tôi vội vàng cúp máy, theo người ta vào phòng phỏng vấn.
Ở nước ngoài tôi học chuyên ngành thiết kế nghệ thuật.
Fog là công ty thiết kế hàng đầu trong giới, cũng là mơ ước của mọi designer.
Lần này tôi quyết định về nước vì CV đã được hồi đáp.
Nhưng không ngờ ở đây tôi lại gặp Quý Cuồ/ng.
Người đàn ông mặc vest ngồi giữa các giám khảo phỏng vấn, vẻ mặt lười biếng.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Tôi nhanh chóng ổn định tâm trạng, tránh ánh mắt đảo qua của Quý Cuồ/ng.
Quý Cuồ/ng không phải người phỏng vấn chính, cả quá trình diễn ra suôn sẻ.
Kết thúc buổi phỏng vấn, HR quay sang hỏi: "Anh Quý còn câu hỏi nào không?"
Cả phòng im phăng phắc hướng về Quý Cuồ/ng.
Anh ta xoay cây bút trong tay: "Em cãi nhau với chị gái rồi à?"
Cả hội trường đóng băng.
Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm, lúc này thực sự muốn cười.
Không biết nên cười vì Tô Tư Nghiên mãi không khôn lớn, hay cười vì Quý Cuồ/ng đem chuyện riêng vào công việc.
Từ nhỏ đã thế, hễ tôi và Tô Tư Nghiên bất hòa.
Bất kể đúng sai, bố mẹ luôn m/ắng tôi trước.
Bởi so với đứa con gái bất tài như tôi, Tô Tư Nghiên học giỏi ngoan ngoãn mới là viên ngọc trong lòng bàn tay họ.
Giờ lớn rồi, Tô Tư Nghiên vẫn thế.
Chỉ có điều khôn hơn.
Đối tượng mách lẻo từ bố mẹ chuyển thành vị hôn phu.
Dù đáng lẽ đã quen rồi.
Nhưng phải thừa nhận câu hỏi của Quý Cuồ/ng khiến tôi trào dâng cảm xúc tựa như tổn thương.
"Tôi không nghĩ câu hỏi này liên quan đến vị trí ứng tuyển."
"Tôi thấy rất quan trọng."
"Vâng, chúng tôi cãi nhau, sao ạ?"
"Bị ứ/c hi*p à?"
"Điều này cũng quan trọng ư?"
"Ừ."
"Vốn dĩ không có."
Không ngờ nghe vậy, Quý Cuồ/ng bật cười.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, anh ta cười.
Khoảnh khắc đó xuyên qua kẽ hở thời gian, tôi như thấy Quý Cuồ/ng bảy năm trước.
Anh hôn lên trán tôi, nụ cười ngạo nghễ.
Anh "ừm" một tiếng, tựa như tự nói.
"Vốn không bị ứ/c hi*p, nhưng vì anh hỏi nên cảm thấy hơi ức à?"
"Tốt lắm."
"Tôi không còn câu hỏi nào nữa."
Bước ra khỏi phòng, tôi vẫn cảm thấy tâm tư phức tạp.
Vậy nụ cười lúc nãy của Quý Cuồ/ng, là vì... tôi nói mình cảm thấy ức? Đúng là đồ bệ/nh.
05
Một tuần sau, tôi nhận được offer của Fog.
Tôi hỏi HR: "Quý Cuồ/ng là ai trong công ty?"
"Là nhà đầu tư, nhưng tổng Quý không tham gia quản lý cũng hiếm khi đến, hôm phỏng vấn chỉ là trùng hợp."
Tôi đã tìm hiểu về công ty này trước đó, x/á/c thực không có tên Quý Cuồ/ng.
Tôi không muốn vì anh ta mà đ/á/nh mất cơ hội: "Khi nào tôi có thể nhận việc?"
"Thứ hai tuần sau được không?"
Tôi vội đồng ý, thầm tính toán.
Tuần này tôi đã tìm được chỗ ở mới, căn hộ một phòng.
Nhà tuy nhỏ nhưng rẻ tiền.
Cuối tuần dọn đồ xong thì vừa khớp thời gian.
Nhưng khi biết tôi chuyển đi, Tô Tư Nghiên không thể chấp nhận.
"Có phải tại chị làm phiền em nhiều quá không?"
"Nếu em không thích thì chị sẽ không hỏi nữa, em ở nhà đi mà."
Mẹ nghe vậy hừ lạnh: "Cứ để nó đi, xem cái giống vô ơn này cứng đầu đến mức nào."
"Năm xưa muốn đi nước ngoài là đi, giờ muốn dọn ra là dọn, xem ra trong mắt nó vốn không có nhà này!"
Tôi ném đồ trong tay xuống đất.
"Từ nhỏ đến lớn, các người tham dự được mấy buổi họp phụ huynh của tôi?"
"Tiền du học của tôi, các người bỏ ra được bao nhiêu?"
"Ngoài việc chê tôi không bằng chị, các người đã nói chuyện với tôi mấy lần?"
"Ngay cả khi tôi ở nước ngoài nhiều năm, các người có hỏi một câu 'sống tốt không'?"
"Các người bảo tôi không có nhà, vậy trong mắt các người có đứa con gái này không?"
"Tại vì chị em biết điều hơn mày!"
"Đúng thế, nên các người chỉ có Tô Tư Nghiên là con gái duy nhất."
Tôi đóng ch/ặt vali: "Cảm ơn sự tiếp đãi mấy ngày qua, sau này không có việc gì thì đừng gọi tôi về nhà nữa."
Tô Tư Nghiên định đuổi theo, bị mẹ kéo lại.
"Đồ bạc tình, xem nó chịu được bao lâu."
Gia đình bốn người, ba người đều là giáo viên.
Chỉ mình tôi là con gà ri trong ổ phượng hoàng.
Cùng là song sinh, chị gái là niềm tự hào trong hội bạn bè của bố mẹ, còn tôi chỉ khiến họ x/ấu hổ.