Nụ Cười Hiền

Chương 6

04/09/2025 13:33

Thấy tôi do dự, Tạ Hiêu nổi cáu, buông tay tôi rồi thẳng bước đi về phía trước.

Tôi vội vàng đuổi theo, vừa nũng nịu vừa ôm ch/ặt eo anh không chịu buông.

Anh dừng lại, mặt lạnh như tiền: "Buông ra."

Tôi lắc đầu, nhất quyết không chịu, chỉ có kẻ ngốc mới buông.

Anh không thèm để ý, kéo lê tôi đi tiếp. Bên ngoài tuyết phủ trắng xóa, đường vắng tanh, tôi liền trượt người xuống ôm ch/ặt chân anh.

Không may chạm phải thứ gì đó.

Tạ Hiêu đờ người, nghiến răng: "Em di tay xuống dưới chút đi!"

Tôi ấm ức nhìn anh, cố nén đến đỏ hoe mắt.

Tạ Hiêu lập tức dịu giọng, quay lại dỗ dành: "Rõ ràng người hẹn hò với kẻ khác là em mà? Giá mà đổi lại là anh, em chẳng l/ột da anh rồi sao?"

Tôi chợt nhớ hồi cấp ba nhận tin nhầm, có người bảo Tạ Hiêu đang uống trà sữa với hot girl.

Tôi hùng hổ xông vào quán, nào ngờ đối diện lại là cô của anh.

Tôi lập tức biểu diễn biến sắc mặt như kịch Xuyên, quát: "Tạ Hiêu, sao lại không nộp bài tập vật lý?"

Tạ Hiêu suýt bật cười, nhưng vẫn phối hợp đáp: "Làm ngay đây."

Thế là tôi đành cúi gằm mặt nghe lời cô anh ân cần dặn dò "nhớ đốc thúc Hiêu học hành", cắn răng rời đi.

Nhớ lại chuyện x/ấu hổ năm ấy, nước mắt tự nhiên bay biến.

Tạ Hiêu kéo tôi đứng dậy, tôi chợt thấy lạnh buốt lòng bàn chân.

Nhìn kỹ thì tuyết đã thấm vào ủng bông. Đúng là muốn khóc không thành tiếng.

Tạ Hiêu nửa cười nửa không: "Gọi một tiếng Hiêu ca ca, anh sẽ cõng em."

Tôi nhất quyết không chịu khuất phục, dẫm đôi ủng ướt sũng bước đi khập khiễng.

Anh "hứ" một tiếng, vô tư vác tôi lên lưng, lẩm bẩm: "Hứa Uyển Nhĩ, em chỉ biết dùng chính mình để chọc tức anh thôi đúng không?"

7

Tôi viện đủ lý do tào lao để dỗ dành Tạ Hiêu.

Nhìn biểu cảm anh, chắc chắn là không tin.

Nhưng không hiểu sao anh cũng không truy hỏi.

Ôi, thật sự bó tay.

Nhà tôi quản cực kỳ nghiêm trặt trước 18 tuổi, nếu mẹ biết chuyện tôi và Tạ Hiêu yêu từ hồi cấp ba, bà chắc đuổi cổ tôi ra khỏi nhà mất.

Không thể chính danh, tôi đành bù đắp cho Tạ Hiêu đủ kiểu.

Hôm đó gọi điện cho Tạ Hiêu định hỏi sinh nhật tổ chức thế nào.

Ai ngờ điện thoại được một cô gái bắt máy.

Cô ta nói: "Tạ Hiêu đang ngủ rồi, đừng gọi nữa."

Giọng nói hơi khàn khàn nhưng nghe quen quen.

Chưa kịp nhận ra là ai, đối phương đã tắt máy. Gọi lại thì điện thoại đã tắt ng/uồn.

Trời ạ!

Tôi tức đi/ên lên, đi loanh quanh phòng mấy vòng mới ng/uôi ngoai.

Sau đó gọi cho Tạ Thi Ý.

Tạ Thi Ý đang rảnh rỗi, vui vẻ nhận lời đi bắt gian cùng tôi.

Theo chỉ dẫn của cô ấy, tôi nhớ lại ID Apple và mật khẩu của Tạ Hiêu, định vị thành công điện thoại anh.

Đứng dưới khách sạn, Tạ Thi Ý còn cảm thán: "Công nghệ hiện đại quả là vũ khí lợi hại để bắt gian nhỉ?"

Tôi cười không nổi, đầu óc chỉ nghĩ về những gì Tạ Hiêu đang làm trong đó.

Hình như Tạ Thi Ý có quen biết ở khách sạn này, dễ dàng lấy được số phòng rồi hớn hở dẫn tôi gõ cửa.

"Khách sạn tặng quà đêm khuya đây! Đồ chơi gì cũng có!"

Cửa hé mở, cô gái cảnh giác hỏi: "Có những gì?"

Tôi sững sờ, hóa ra là Trần Tư Duy - bạn cùng lớp cấp ba.

Cô ta chỉ mặc nội y da beo ba mảnh.

Tạ Thi Ý lập tức đ/á tung cửa, Trần Tư Duy tránh không kịp ngã nhào.

Tạ Thi Ý nhếch mép nhấc bổng Trần Tư Duy lên, chép miệng: "Giữa mùa đông mà mặc đồ sexy thế này, trẻ trung không sợ lạnh nhỉ?"

Cô ấy cao ráo lại tập võ nhiều năm, bế Trần Tư Duy như bế gà con.

Trần Tư Duy đỏ mặt gào: "Sao các người dám tự ý đột nhập?"

Tôi không thèm đáp, thẳng bước vào phòng tìm Tạ Hiêu.

Chỉ thấy anh nằm vật trên giường, không đắp chăn, chỉ phớt qua chiếc khăn tắm.

Bật đèn lên, gương mặt anh ửng hồng bất thường, trán đẫm mồ hôi, chau mày khó chịu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm