Thất Bại Của Điên Yêu

Chương 10

16/06/2025 16:42

Người đó rên lên đ/au đớn, tôi chộp lấy cây gỗ bên cạnh và bắt đầu đ/ập mạnh vào người hắn. Sau vài nhát đ/ập, đột nhiên một vật từ trong ng/ực hắn rơi ra. Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, lưỡi d/ao găm rơi trên sàn lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Trong chớp mắt, mặt tôi tái mét, theo phản xạ đ/á mạnh lưỡi d/ao ra xa. Tôi quay người bỏ chạy, nhưng cổ cứ ngoảnh lại nhìn chằm chằm vào kẻ đó. Như thể nhất quyết phải tận mắt chứng kiến, có phải là hắn không? Kẻ mang d/ao găm vào phòng tôi. Chỉ trong vài nhịp thở, tôi đã chạy đến cửa, lúc này hắn cũng vừa gỡ chiếc chậu trên đầu xuống. Khác với vẻ nho nhã thường ngày, giờ đây hắn mang vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đ/ộc á/c khóa ch/ặt lấy tôi. Là quản gia. Tôi dùng hết sức mở cửa, ngay khi chân sắp bước ra khỏi phòng, một cơn đ/au nhói xuất hiện sau lưng. Mũi tiêm th/uốc mê đ/âm vào da thịt. Tầm nhìn trước mắt dần mờ đi, tôi thấy Giang Miện mím ch/ặt môi, lao về phía tôi như đi/ên dại. 18 Cùng với ý thức trở về là cơn lạnh thấu xươ/ng, khiến tôi không thể kìm được tiếng răng đ/ập vào nhau. Nhìn quanh, đây là một tầng hầm rộng lớn. Ngoài chiếc ghế đang trói ch/ặt tôi ra, tất cả đồ vật khác đều được phủ vải trắng. Lưỡi d/ao lạnh lẽo áp vào cổ, quản gia dùng giọng điệu như mèo vờn chuột: "Thịnh Hi, cô thực sự khiến tôi kinh ngạc, suýt chút nữa đã phá hỏng kiệt tác quan trọng nhất của tôi." Lưỡi d/ao cứa đ/ứt da, m/áu từ từ rỉ ra, tôi kìm nén nỗi sợ hãi trong cơ thể: "Vậy giờ ông định gi*t tôi?" Quản gia lắc ngón tay: "Không không, giờ cô còn có công dụng khác." Bên ngoài vang lên vài tiếng n/ổ lớn, quản gia chỉnh lại cổ áo, như diễn viên sắp lên sân khấu: "Nghe đi, hắn tới rồi." Cánh cửa tầng hầm bị phá tung, Giang Miện bước vào với đôi mắt đỏ ngầu. Hắn thậm chí không nói lời nào, toàn thân căng thẳng như cây cung giương hết cỡ, tay cầm d/ao găm lao thẳng về phía quản gia. Sau vài hiệp đấu, quản gia nhanh chóng bất lợi, nhưng không hề h/oảng s/ợ mà còn cười lớn: "Lớn thật rồi nhỉ." "Lại xem kiệt tác đầu tiên của ta đi." Nói rồi, quản gia gi/ật mạnh tấm vải trắng. Tấm phủ rơi xuống, lộ ra bức tượng thạch cao cao hơn hai mét. Bức tượng sống động như thật, khắc họa một mỹ nhân. Nàng nhìn về phía xa xăm, gió nhẹ thổi tung tóc và váy, trên tay ôm một bó tử la lan. Giang Miện nhìn thấy bức tượng, đồng tử đột nhiên co rút, hơi thở trở nên gấp gáp. Quản gia thừa cơ lảng tránh, ánh mắt hắn nhìn bức tượng đầy mê đắm: "Nữ thần của ta." "Giang Miện, nhớ ra chưa? Đây là mẹ của cậu mà." Sắc mặt Giang Miện tái nhợt, toàn thân bắt đầu r/un r/ẩy không kiểm soát. Quản gia cười vang: "Đúng vậy, năm đó cậu bé cũng r/un r/ẩy như thế bên x/á/c ch*t của mẹ." "Choang!" Tiếng d/ao găm rơi xuống đất, Giang Miện như con rối mất h/ồn. Lời quản gia vẫn tiếp tục: "Giang Miện, mau nhớ lại đi." "Cậu bé nhỏ nhoi, bất lực năm nào." Lưng thẳng tắp của Giang Miện giờ c/òng xuống, từng tràng ho khan phát ra từ cổ họng. "Đúng vậy, Giang Miện, đừng cố chống lại ta." "Ta đã nói rồi, cậu phải trở thành ta, cậu chính là ta." "Hãy sống theo kế hoạch của ta! Khi trở thành ta, cậu nhất định phải đến bên Nhã Như!" "Bởi vì 'ta' và Nhã Như mới là định mệnh." Quản gia nhét con d/ao vào tay Giang Miện, dẫn hắn tiến về phía tôi: "Đi thôi, hãy quét sạch chướng ngại giữa 'ta' và Nhã Như!" Giang Miện như con rối tiến lại gần, tay giơ cao con d/ao. Nước mắt sợ hãi trong mắt tôi cuối cùng cũng trào ra. Một hơi ấm chạm vào má, Giang Miện dùng tay kia lau nước mắt cho tôi. Quản gia nhíu mày: "Cậu đang làm gì vậy?" "Giang Miện, đừng để cô ta lừa gạt, cô ta chưa từng thật lòng với cậu. Nhịp tim cô ta là vì sợ hãi hay yêu thương, trong lòng cậu đã có đáp án rồi." Cảm giác trên má biến mất, tay Giang Miện buông thõng. Ánh mắt hắn vẫn vô h/ồn, nhưng toát lên nỗi buồn thăm thẳm. Trong khoảnh khắc này, sự phẫn nộ và dũng khí trong tôi trỗi dậy. "Đồ vô lại!" "Mi là thứ gì mà dám nói láo ở đây? Mi bảo không yêu là không yêu à?" "Mi có hiểu giá trị của gương mặt cùng 8 múi cơ bụng Giang Miện không?" Trong đầu tôi hiện lên những bức hình đã xem: "Nốt ruồi dưới xươ/ng đò/n cũng thích, yết hầu cử động cũng thích, đường gân xanh trên cánh tay cũng thích." "Khi hắn không bi/ến th/ái thì đúng là tiên nam ngọt ngào tỏa hương." "Dù kỹ thuật hôn siêu tệ, thỉnh thoảng phát đi/ên, nhưng tôi vẫn mê muội thấy đáng yêu." "Tôi siêu yêu luôn ấy chứ!" Nói xong những lời này, cả phòng chìm vào im lặng. Tai Giang Miện đỏ bừng, cánh tay kia lại vươn ra ôm lấy eo tôi. Mặt quản gia đen sầm: "Tốt, Giang Miện, hãy xem kiệt tác thứ hai của ta." Hắn gi/ật tấm vải trắng thứ hai, dưới tấm vải là chiếc giường bệ/nh với thiếu nữ thân hình mảnh mai, mặt quấn băng trắng. Quản gia thận trọng tháo băng, giọng dịu dàng: "Thật là thần tích! Đây là kiếp sau của Nhã Như!" "Dung mạo giống hệt, sở thích tương đồng, là Nhã Như tìm về với ta." "Dù vài chỗ không giống, nhưng không sao, ta đã chỉnh sửa lại rồi." "Giang Miện, cậu chỉ cần nhìn một lần sẽ hiểu thế nào là yêu thật sự. Bởi 'ta' vĩnh viễn chỉ yêu Nhã Như." Tấm băng dần được mở ra, biểu cảm quản gia ngày càng phấn khích. Đột nhiên, "xoẹt" một tiếng, lưỡi d/ao xuyên thấu thịt thể. Quản gia kinh ngạc nhìn xuống, dưới lớp băng lộ ra khuôn mặt Bạch Tĩnh Vy. Bạch Tĩnh Vy xoay cán d/ao, ánh mắt đầy phẫn nộ: "Tên bi/ến th/ái, hãy đền mạng cho chị gái ta!" Quản gia ôm vết thương gào thét ngã xuống, đ/au đớn khiến khuôn mặt hắn méo mó.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
11 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm