Phá Kén

Chương 3

22/06/2025 03:58

Lớp học sau giờ tan trường lạnh lẽo, vắng vẻ. Đang chăm chú giải bài thì bất chợt một bàn tay gõ nhẹ lên bàn tôi.

Tôi ngẩng đầu, đối mặt với khuôn mặt của Giang Ức - gương mặt trông chẳng dễ chịu chút nào.

Toàn thân cậu ấy toát lên vẻ bất cần đúng kiểu dân chơi, nhưng lời nói lại vô cùng chân thành.

Đẩy qua tôi một cuốn sổ, Giang Ức phân tích:

"Tao xem qua điểm mày rồi, học lệch, nhưng dạo này kiến thức cơ bản đã đuổi kịp."

"Tao tổng hợp mấy dạng bài sai điển hình, dạo này cứ nắm chắc mấy cái này đã, từ từ thôi, sau này tiến bộ nhanh lắm, nhìn chung chả có vấn đề gì."

Tôi mở cuốn sổ, nét chữ rõ ràng, cẩn thận, là một kế hoạch học tập chi tiết dành riêng cho tôi.

Tôi đứng sững.

Vốn tưởng lời cậu ấy nói dạy tôi học chỉ là đùa, nào ngờ cậu ấy nghiêm túc thật.

Hệ thống cũng trầm trồ: "Ồ hay lắm, thằng nhóc này được đấy! Gia sư chính là nó rồi!"

Sau này, Giang Ức thường xuyên đến lớp tôi sau giờ tan học để giám sát tôi làm bài tập.

Chỉ là lúc đó đều đã tan trường, nên ít người thấy.

Thỉnh thoảng tôi đến lớp 3 tìm Giang Ức, Tạ Dữ Chuẩn tỏ vẻ tránh mặt tôi như tránh tà, sợ tôi lại lẽo đẽo bám theo như trước. Khi không tránh kịp, cậu ta cũng nhăn mặt bảo tôi đừng đến nữa.

Tôi bình thản nói: "Nhưng tôi không phải đến tìm cậu mà."

Tạ Dữ Chuẩn rõ ràng không tin, Hứa Thi Đường bên cạnh bật cười: "Khương Nghênh ki/ếm cớ cũng vụng về đáng yêu thật đấy."

Khi Giang Ức thỉnh thoảng bận, cậu ấy cũng gọi mấy đứa bạn đến giúp tôi học thêm.

Bạn cậu ấy đều là những người vô cùng sôi nổi, trong đó có một cô gái tính tình bộc trực là Tống Oánh khiến tôi nhớ mãi.

Nhớ lại lần thi tháng đầu tiên sau khi Tạ Dữ Chuẩn chuyển lớp, mọi người đều bảo không có Tạ Dữ Chuẩn điểm tôi sẽ tụt dốc.

Nhưng khi điểm thi công bố, họ ch*t lặng. Điểm tôi không những không giảm, mà còn tăng vọt.

Tan học, đám người của Giang Ức xúm lại, Tống Oánh vỗ vai tôi, vui hơn cả tôi:

"Tạ Dữ Chuẩn là cái thá gì? Không có nó thì ch*t à? Tiếp xúc rồi tao thấy mày rất tốt, cực kỳ tốt. Tin tao đi, với cái đà học này, vượt mặt Tạ Dữ Chuẩn chắc như bắp, còn đứa chuyển trường kia, mồm năm miệng mười khoe điểm cao, cho chị đ/è bẹp nó nghe chưa."

Giang Ức cúi nhìn tôi, mỉm cười: "Chúc mừng nhé, tiến bộ gh/ê thật. Ai dám bảo mày ng/u nữa?"

Hai người vừa dứt lời, mấy đứa xung quanh vỗ tay rào rào: "Tốt tốt, anh Ức nói chuẩn."

Hệ thống cũng hùa theo: "Chủ nhân, ngài có thấy học lực hiện tại của ngài tiến bộ nhanh hơn chút xíu rồi không, nói năng cũng không ậm ừ nữa?"

Những âm thanh từ khắp nơi ùa vào tai.

Tôi đứng sững, cảm nhận một sự náo nhiệt chưa từng có.

Sau khi chuyển lớp, qu/an h/ệ giữa Tạ Dữ Chuẩn và Hứa Thi Đường dần thân thiết.

Họ bận rộn truyền giấy nhắn lén trong giờ học, bàn tán xem tan học đi chơi đâu, đi đôi về cặp không rời.

Tôi cũng bận.

Bận học bài, bận giải đề.

Bận mỗi tối về nhà nhìn bảng điểm rồi cười khúc khích một mình.

Ngày Tạ Dữ Chuẩn và Hứa Thi Đường chính thức thành đôi, tôi không đến trường.

Đám người của Giang Ức phát cuồ/ng, tan học lao như bay dưới mưa đến căn phòng cho thuê gần trường của tôi.

Gõ cửa mấy tiếng tôi không nghe thấy, Tống Oánh nóng tính trực tiếp lấy chìa khóa dự phòng tôi cho trước đó mở cửa.

Mở cửa ra, lại thấy tôi nằm trên giường dán miếng hạ sốt, điện thoại bật bài "Hôm nay là ngày đẹp trời", tay cầm bảng điểm vẫn đang cười toe toét.

Giang Ức thở dốc dựa cửa, sắc mặt phức tạp.

Tống Oánh ngã phịch xuống sofa: "Tao tưởng mày... Thôi, mày đúng là nghịch thiên."

Mấy đứa bạn cũng ngửa mặt lên trời bất lực. Giang Ức bước lại x/á/c nhận tôi không buồn rồi búng nhẹ lên trán tôi: "Đừng cày học như vậy, người đổ sập bây giờ."

Tôi gật đầu qua loa, nhưng quay đầu đã quên ngay.

Mỗi ngày người đến lớp sớm nhất là tôi, người rời lớp cuối cùng cũng là tôi.

Cần cù bù thông minh, chim non cất cánh sớm, là cách duy nhất tôi nghĩ ra.

Dùng lời Giang Ức mà nói: "Yếu thì luyện nhiều vào."

Đủ loại đề thi và từ vựng đan xen thành vô số đêm khuya cặm cụi học hành.

Trong tĩnh lặng, hệ thống thỉnh thoảng cũng lên tiếng nói vài câu.

Chỉ hai câu.

Một: "Là vì học lực của chủ nhân lại tăng rồi."

Hai: "Chủ nhân, tại sao tôi cảm thấy ngài có vẻ khôn ra một chút?"

Tôi mỉm cười không nói.

Cái khí thế học hành liều mạng này làm cả lớp sợ hãi.

Sau lưng, mọi người đều đoán, không biết tôi có phải vì Tạ Dữ Chuẩn mà học không tiếc mạng.

Lần đầu tiên đạt tiến bộ trong kỳ thi, Tạ Dữ Chuẩn đã công khai thỏa thuận với tôi.

Nếu một ngày nào đó tôi leo lên được top 20 toàn khối, cậu ta sẽ đồng ý một điều kiện của tôi.

Với tôi lúc đó, thi đỗ top 20 gần như không tưởng, nên sau thỏa thuận rất lâu, tôi vẫn chưa hoàn thành.

Kỳ thi gần đây kết thúc, tôi ngạc nhiên phát hiện điểm số của mình vừa vặn dừng ở vị trí thứ 20.

Hôm đó, không ít người trong lớp đang chờ xem trò cười đều im bặt.

Cầm bảng điểm trong tay, tôi vẫn có cảm giác không chân thật.

Từ nhỏ, họ hàng bạn bè gặp tôi, không ai không bảo tôi ng/u.

Vậy mà tôi vẫn chui vào được top 20 của ngôi trường cấp ba cạnh tranh khốc liệt này.

Tôi cầm bảng điểm nhìn đi nhìn lại mãi, không nhịn được bật cười.

Đêm đó, tôi nằm trong chăn cười khúc khích một lúc, rồi không nhịn được nhắn tin cho Giang Ức.

Nhưng cậu ấy lười đ/á/nh máy, gọi điện luôn, giọng nói lười biếng trong điện thoại:

"Top 20 mà đã vui thế này, không phải mày muốn leo lên nhất khối à?"

"Ừ," tôi nghĩ đi nghĩ lại, mới nghiêm túc nói: "Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi suốt thời gian qua, để tỏ lòng biết ơn, ngày mai tôi muốn tặng cậu một món quà nhỏ."

Có lẽ nói như vậy quá trịnh trọng, Giang Ức im lặng hai giây, rốt cuộc không nhịn được phá lên cười.

Cậu ấy vẫn không nói gì.

Tiếng cười cứ truyền đến tai tôi từng tràng.

Tôi trùm chăn kín đầu, cũng không nhịn được cười.

Có bạn bè, thật tốt biết bao.

Trước đây dù tôi luôn quấn lấy Tạ Dữ Chuẩn, nhưng hai đứa chưa từng hòa hợp như thế này.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm