Sau khi kỳ thi kết thúc, nghỉ phép đến nhà mục ràng: phục đăng ký trường anh ấy. Anh ấy công phục bố mẹ sang hỏi ý tôi.
『Vy Vy ngành tài sao? Chuyên ngành tài Đại A top đầu cả nước, hấp dẫn sao?』
Tôi nhìn thẳng đôi mắt anh - sở hữu đôi mắt đẹp tựa bầu trời đêm cực quang, trong vắt mà bí. Khi mắt ấy đổ phía thoáng hiện chút đắm nắm bắt.
Tôi cười gật đầu: lời ca.』
Suốt những năm học, khoảng cách lý. Anh đồng hành trong sống theo cách tinh tế: cùng đến lớp, dẫn đi ăn tối, hai tiếng mỗi khi công tác kể chuyện vụn vặt. Tôi chưa từng cự tuyệt anh. Đồng Thu nhiều lần trêu đùa: Vy, hai người vẫn chưa yêu nhau à?』
Tôi cười đáp: 『Có lẽ chưa tới.』
Nhưng giờ đây, nằm bất động trong bệ/nh viện. Tấm vải trắng phủ lên thân thể nát nhừ anh, thấm m/áu như đóa diên vĩ nhuốm màu tang tóc. Tôi gục bên giường bệ/nh khóc đến mắt, sắc ấy hòa làm một m/áu tươi.
Cái ch*t khép tất cả. Tôi thầm nghĩ: giờ thì đã tới rồi.
3
Tôi trở nhà tang lễ và bàn chuyện du học. vài ngày, g/ầy đi. Mỗi lần ai đó tên anh, nước mắt rơi ngừng.
Thương con gái ốm yếu sau trận bạo bệ/nh năm 15 tuổi, bố mẹ đồng ý ngay khi đề xuất đi du học. 『Dọn hết ảnh và đồ đạc khung hình trong phòng, 『Nhìn em quặn đ/au.』
Sau tang lễ, trở trường chuẩn bị sơ. Bạn bè đến an ủi: Vy cố lên nhé.』
Tôi nở nụ cười sầu muộn: 『Người sống tiếp tục tiến phía trước.』
Không nói lời: là hay Khương Diệu, đều thể ngăn bước tôi.
Cuối tháng, trục trặc trong đến tòa nhà nghiệm giáo viên hướng dẫn. Vừa bước ra, chuông thoại vang lên. Chu hỏi Vy, chăng cho cháu trước khi mất?』
Không thể giấu được lịch sử gọi, nhặt đóa hồng trắng từ viếng, giọng 『Dạ Anh ấy nói tạo bất ngờ cho cháu...』
Cúp máy, mân mê cánh hoa. Cảm thuở thiếu thời đã nhạt còn kh/iếp và h/ận.
『Trầm Vy!』
Giọng thân quen vang lên. Tôi đầu, dáng quen thuộc in ngược đèn.
Mái tóc xoăn buông xõa, chiếc váy lụa xanh đắt giá ôm lấy thân hình g/ầy guộc. Khương Diệu đứng đó, nửa khuôn mặt chìm trong tối, nửa còn tái Đôi mắt đen nhìn như buổi sơ ngộ.
Toàn thân toát.
Khương Diệu.
4
Lần đầu Khương Diệu, nhận ra. Cho đến khi nhìn chiếc váy - chọn tặng cô ta. Số phận như lưỡi hái kề cổ, h/oàng vẫn ảnh dưới hình thức khác.
Khương Diệu bước gần, giọng đầy hoài nghi: 『Lúc đó em đang cho Niên?』
Cổ họng đắng, chân bủn rủn bỏ chạy, mặc cho tiếng thất thanh đằng Tôi thuê phòng trốn cả tuần, sống trong sợ q/uỷ trả th/ù.
Nhưng chẳng gì xảy ra.
Buộc trở trường vì hai ngành, Đồng Thu ngạc nhiên: 『Mấy hôm nay cậu đâu?』
Tôi lí đáp, mắt dán người đứng cuối lớp - Khương Diệu đang cười tôi.