「Các sao ở đây đều nhỉ!」Khương hào hứng màn quảng quảng trường thương mại, đen dài thẳng thật sang chảnh!」
Tôi mỉm hỏi ấy: 「Em muốn thử kiểu này không?」
Khương ngạc nhiên: 「Nhưng em đang để ngắn mà.」
「Không sao, dẫn em đi nối lắc lắc thẻ ngân hàng trong tay, 「Chị rất rủng rỉnh đấy.」
Khương vừa mừng vừa ngại ngùng: 「Được tiền của không?」
Tôi giả vờ khó chịu: ta phải bạn sao? Em thế buồn đấy.」
Khương reo lên, để kéo đến salon VIP thuộc.
Nhà tạo mẫu lâu ngày gặp tôi, ôm chầm lấy 「Vy lâu lắm thấy, hôm sao ghé chỗ em?」
Tôi nói: 「Dẫn bạn đến tóc, ấy muốn nối đen dài thẳng.」
Nhà tạo mẫu đảo mắt Diệu, cằm: 「Nhưng em uốn xoăn nhẹ đuôi sẽ dễ thương hơn.」
Nói rồi ấy tôi, với Diệu: 「Như kiểu Vy này chuẩn đấy.」
Khương thẹn 「Chị em xinh như Vy không?」
「Tất nhiên!」Nhà tạo mẫu đưa ghế, tranh thủ lúc ấy tò ngó hiệu với đang ngồi trên sofa, x/á/c nhận 「Cô muốn kiểu y Vy nhé?」
Khương chắp tay má, mắt lấp lánh gật đầu: 「Ừm!」
Thời gian khá lâu, rồi hàng hiệu sang thuộc chọn chiếc nhất - màu ngọc bích với họa thêu tinh xảo cổ.
Nhân 「Chị cả đều cỡ S ạ?」
Tôi suy nghĩ giây lát một chiếc sang cỡ M đi, khi m/ập lên còn thay đổi.」
Thanh thẻ của Hứa Niên, lát sau điện báo tin: 「Vy đi shopping hả?」
Tôi mặc thử chụp gửi ấy: 「Đẹp không?」
Hứa Niên gửi voice message giọng trầm 「Vy thế nào cũng xinh.」
M/ua thêm vài món khi quay salon thì thành kiểu mới, lệ với qua gương.
Mái đen dài mềm mại như suối khiến chới với, thoáng bóng mình trong đó - nhưng ngây thơ, trong sáng Đáng lẽ ấy mới Vy trong tiểu thuyết.
Khương biết tâm tư tôi, khẽ 「Đẹp chị?」
Tôi gật đầu đưa túi hàng ấy: 「Chị vừa phố chiếc hợp em m/ua tặng.」
Khương lúng túng: 「Sao thế...」
Tôi ngắt lời: tặng quà nhau bình thường. Chị hay tặng đồ lắm.」
Thấy ấy còn dự, nhét túi tay Diệu: 「Em cứ nhận đi, ở đây thân, em rồi.」
Khương đỏ mắt 「Vy thực em...」
Tôi nghiêng đầu: cơ?」
Ánh mắt ấy lấp lánh nỗi áy náy khó nhưng biết gượng cười: em cảm động thôi.」
Tôi đầu ấy: đừng khách sáo. Về trường thôi.」
Trước ngày nghỉ đông, tin: 「Diệp Trí về trường, rất tệ. Chắc kỳ sau sẽ đuổi học.」
Tôi lướt qua tin hồi âm.
Đồng xách vali đứng 「Vy năm vẫn về hả?」
Tôi nhăn mặt cười: 「Ừ, năm đón Tết ở đây, Niên ca cùng.」
Cô ấy trêu chọc: 「Hẹn tr/ộm không?」
Tôi lắc đầu: 「Đâu phải vậy.」
Đồng đưa quả táo lì xì: 「Từ khi đại chưa cậu về quê. Quê cậu quái vật à?」
Trong lòng Còn kinh khủng hơn thế. Đó bí của Hứa Niên, cơn á/c mộng khiến r/un r/ẩy mỗi chạm phải.
***
Năm 15 tuổi, Hứa Niên lớp Tính tự lập nhỏ, sớm dọn ở riêng căn hộ gần trường.
Tôi lúc ấy thân với lắm, luôn muốn thăm nhưng gì đâu, em sẽ hối h/ận đấy.」
Càng cấm càng tò mò, lén lấy khóa anh. Nhân lúc đi thêm, giả vờ đi piano rồi lẻn căn hộ của Hứa Niên.
Không gian sống của ngăn đến bất ngờ. dạo quanh - căn bình thường của nam sinh với ga giường navy, sách vở chất đống, quả bóng góc phòng.
Đang thất vọng thì phát hiện cánh phụ hé Căn tối om, rèm dày đặc. Khi bước vào, đèn tự động bật sáng phô bày thứ khiến k/inh bức ảnh dán kín tường, lớp lớp chồng chất như cây khô. Toàn - Vy đang ngủ, Vy cười, Vy trong bồn tắm...