13
Hai tháng trôi qua, yêu vẫn chẳng tiến triển gì.
Bà càng trở nên lo lắng, được mất về mối qu/an h/ệ này.
Không phải trùng hợp không, lúc ngừng chu cấp nuôi dưỡng.
Điều đã châm ngòi nộ bà.
"Lâm Chính! Anh quyền ngừng chu cấp!"
"Anh rồi muốn vứt đúng không!"
"Tôi sẽ x/é tan bộ anh, mọi người anh đồ khốn chu cấp nuôi con!"
"..."
"..."
Còn vô số cay đ/ộc khác.
Đây phải dung cuộc gọi giữa tôi.
Mà dòng bà đăng lên nhóm lớp tôi.
Hôm sau, cậu bạn khẩy b/ắt n/ạt: Khả, cậu cậu rơi cậu, thật đấy?"
Trong tích tắc, thấy thật thảm hại, còn phơi bày vết lòng thiên hạ.
Tôi xông vào nhau nó, hai đều thương.
Trường gọi phụ huynh, cậu ta luôn con:
"Trẻ đúng sai, đâu ý gì."
"Nhìn thế này, đáng lẽ phải đuổi cô bé này."
"Con chỉ vài câu thôi mà, sao đã xông vào đ/á/nh?"
"Đúng cha sinh cha dưỡng."
Còn thẳng tay t/át choáng váng.
"Lâm Khả! Ngày nào cũng chuyện chịu được à!"
"Mẹ việc quần quật phải nuôi sao?"
"Bố trả nào, hư thế!"
"Đi xin lỗi dám bạn!"
"..."
Tôi thực sự tị đứa chúng thật tốt, che con.
Hít hà mùi th/uốc lá trên người mẹ, lặng lẽ bấm nút túi quần.
Tối nay, sẽ thu được thứ.
Làm bà mất mặt, sao trút gi/ận lên được chứ?
14
Tối thực sự thu được rất bản dài nửa tiếng hẳn sẽ ích.
"Mẹ ơi, căn hộ lớn chưa ạ?" hỏi vờ tò mò.
"Hỏi gì?" Bà giác tôi.
"Không gì, nếu chưa qua vài đi, được nữa."
"Đồ nhát gan."
"Mẹ, căn thật lại ạ?"
"Ý gì? Lâm Khả! Mày nghi ngờ à?"
"Không có, chỉ mắc vậy thôi."
"Lâm Khả! Từng đều đứng mẹ. mặc, đều mẹ. Căn đó, tin hắn? Cũng đứng đấy, hiểu chưa?"
"Thì ra thế chỉ chia rẽ cảm mình."
"Đàn chẳng tốt, thứ sao? Không lại đi!"
Tôi siết ch/ặt chiếc máy túi.
Bình tĩnh, Lâm Khả, phải bình tĩnh.
Chỉ còn thiếu mảnh cuối.
15
Sau vô số lần chúc phúc mối mẹ, cuối bà cũng ý đi gặp bạn cùng.
Nhìn người đàn mặt, thầm nghĩ mắn.
Nhưng vận lẽ hết rồi.
Nhân lúc bà đi vệ sinh, vờ h/ồn kể: "Mẹ cháu chỉ nhân may, việc tử tế nhờ xin đấy ạ."
Lại nhắc thêm: "Hai căn dù m/ua thời gian ly hôn nhưng lúc vẫn chung. Đó ý muốn hàn gắn bố, hoặc cũng thể do quá ngây thơ mất tài sản còn sống."
Nhìn sắc người đàn biến đổi, kế đã công.
Hy vọng ta thất vọng.
16
Chưa đầy tuần buổi gặp mặt, gọi về.
Ánh mắt muốn ăn tươi bà khiến thầm reo mừng.
"Lâm Khả! Mày chú Triệu?"
"Con... Tay lần vào túi quần.
"Còn vờ! Chú Triệu đã kể hết Ông ta tất rồi!"
"Lâm Khả! Mày muốn về ư? Không nào!"
"Nếu kết hôn chú Triệu, sẽ về hắn. Giờ hết cửa Ha ha ha!"
"Mẹ tất phải theo! Mày đừng hòng thoát khỏi mẹ!"
Bà đi/ên cuồ/ng lắc móng tay đ/âm vào vai đ/au nhói.
Tôi xin, khóc lóc, quỳ lạy dưới đất.
Tiếng kêu thảm thiết.
Cuối cùng, tiếng còi vang lên.
Cảm người hàng xóm tốt bụng.
Trước vào, bà thầm: "Mẹ, tạm biệt."
"Bốp"
Đúng như đoán, cái t/át nữa xuống.
Tôi bà, vào.
"Lâm Khả! Mày đừng hòng!"
Đó câu cuối bà tôi.
17
Tôi đợi đồn sát.
Họ đủ kiện nuôi tạm thời sẽ bố.
Bố cảm rồi đưa đi khám tích.
Trên xe sự im lặng nặng nề.
Tôi đưa chiếc máy âm.
"Đây bằng chứng trái phép con. Bố thể đón đi không?"
"Nếu chưa đủ, còn biên bản lần trước. Cộng thêm lần này, đủ rồi. Bố ơi..."
"Con muốn thế này, nhưng quá rồi..."
"Khả đừng khóc, đưa đi."
18
Bố kiện đòi quyền nuôi dưỡng vi phạm thỏa ly hôn.
Những chứng cứ nắm đủ tòa phán quyết.
Nhưng yêu cầu tôn trọng nguyện vọng tôi.
Thế tượng đầu truyện diễn ra.
"Lâm Khả, cháu đã 14 Cháu muốn ai?" Chánh án hỏi.
"Nó tất muốn tôi! Hai tựa nhau suốt 10 năm nay!"