Con giữa

Chương 7

17/06/2025 17:02

Tôi cố gắng một nụ cười chế giễu.

Sao vẫn nghĩ người chứ?

Tôi gắng sức thốt ra từng chữ rõ ràng:

"Cháu chị đó."

Khi cuối cũng được chị là ai và mời về nhà, chỉ còn hơi tàn.

Tôi hỏi chị tá: "Chị có thể đưa em đi không? Em không thấy họ."

Chị đỏ hoe mắt gật đầu.

Rồi màn ập xuống, khi tỉnh đã hóa thành một linh h/ồn trong suốt.

Tôi nhìn mọi người khóc lóc thảm thiết mình.

Nhìn người mẹ không ngừng ép vô vọng.

Nhìn chị tái nhợt ngất lịm.

Nhìn đứa em cổ gào trong vô vọng.

Nhìn bóng thẳng tắp cha dần oằn xuống.

Chẳng một động.

Chị mang tro cốt rải biển, nói rằng để tự do phiêu du.

Mẹ nỉ giữ lại di vật.

Chị lạnh "Nếu thực lòng vì Đa, hãy cầu Phật đi."

Mẹ gật đầu tần sa: "Phải rồi, ta sẽ cầu Phật Đa kiếp sau làm con ta, để ta bù đắp con."

Nụ cười chị đầy mỉa mai: "Bà nên cầu Phật phù hộ Đa - kiếp này kiếp sau, bao đình các người nữa!"

Tôi chống nghĩ: Chị quả là người nhất.

Về sau, chị năm không gượng dậy nổi, thi trượt đại học, đành cao đẳng sống qua ngày.

Em bị đưa nội nửa năm về một lần.

Bố mẹ tranh cãi xem ai là người trách nhiệm cái tôi.

Bà nội bị bác đuổi về quê vì là gánh nặng. tiền bố mẹ gửi chăm sóc tôi, đã dành bác, chẳng giữ lại đồng nào.

Về quê không còn trợ cấp, sống lay lắt bằng bố thí làng Đói khát triền miên, tiếng khóc ai oán vang đầy xóm.

Căn cuối đã tan tành từng mảnh.

Nhìn bình minh ló dạng, biết mình cũng lúc ra đi.

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ca Nhược

Chương 9
Ngày ta gả vào Hầu phủ, công công qua đời, bà bà ngã bệnh. Hỉ yến biến thành tang sự, ta được lệnh tiếp quản việc nhà, trấn định chu toàn, lo liệu tang lễ đâu ra đó. Phu quân cảm tạ ta đã giữ được thể diện cho Hầu phủ, nhưng từ đó chưa từng bước chân vào phòng ta lấy nửa bước. Về sau, thiếp thị đầy nhà, con cái thứ xuất thành đàn. Ta tận tâm nuôi dạy, vì tương lai bọn chúng mà tính toan chu đáo. Nào ngờ, lại nghe được lời hắn dạy con sau lưng: "Phụ thân chưa từng thấy ai lạnh lùng như mẫu thân các con. Khi tổ phụ mất, nàng ngay cả một giọt lệ cũng chẳng rơi. Dù các con gọi nàng là mẫu thân, cũng chớ học theo cách làm người của nàng — nàng không xứng." Khi ấy, ta đã từ miệng đại phu biết mình không còn sống được bao lâu. Con cái thứ xuất không một ai tới thăm, lại càng chẳng người nào đưa thuốc hầu hạ, để mặc ta sống chết mặc ta. Lâm chung, ta phóng hỏa thiêu sạch Hầu phủ, phá hủy tận cùng nơi giá lạnh vô tình ấy. Mở mắt lần nữa, ta trọng sinh rồi. Hầu phủ lại đến cầu thân, ta nhìn người kia với ngũ quan tuấn tú thanh nhã, lại cùng hắn đồng thanh thốt ra: "Ta không đồng ý." Thì ra, không chỉ mình ta trọng sinh. #truyện_hay #cổ_đại #trùng_sinh #BEREVIEWED
9.22 K
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
9 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm