Tôi dám đậy.
Mỗi lần cử động, tôi cảm tim mình đ/ập hơi nhanh.
Một lúc sau, tôi nghe giọng hơi khàn: «Khương Mặc, có chuyện với em.»
Bầu khí có chút kỳ lạ.
Tôi vô cớ cảm thẳng: «Anh đi.»
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, tôi lúc em có với anh.»
Một chuông vang lên, ngang lời sắp Xuyên.
Chỉ dự chút nhấc máy.
Là trợ lý đến.
Phó nhíu «Cậu gì, vốn bị đ/ứt đoạn?»
Anh vội vã ra đóng cửa, dừng bước, quay với tôi: về, rất nhanh thôi.»
11
Nhưng suốt mấy ngày liền, tôi đợi được Xuyên.
Thấy rộn như tôi làm phiền thêm.
Vì cho biết tôi nộp đơn tu nghiệp ngoài.
Vì diễn xuất vẫn hỏi thêm, tôi nghe theo lời khuyên bạn bè, cách lặng lẽ tu nghiệp ngoài tháng.
Khi lên máy tôi lên kế hoạch rồi.
Tu nghiệp tháng.
Khi lần nữa gần hạn hợp mà tôi thỏa thuận.
Vừa hay lúc đối với tim phiền.
Đến lúc trực tiếp làm thủ tục ly hôn, tôi sẽ chuyên tâm sức sự nghiệp.
Khi theo thói quen kiệm tiền, tôi đặc đổi thẻ SIM ngoài.
Suốt tháng liền.
Tôi như cách với hoàn toàn mình học.
Cho lần nữa.
Vừa máy mở đổi thẻ SIM cũ.
Hơn 99 cuộc nhắn tràn ngập tôi rơi nghĩ trong chốc lát.
Việc tu nghiệp ngoài này tôi có cho bố quê xa biết.
Vì bạn bè xung quanh ít, biết tôi tu nghiệp ngoài chỉ có bạn thân nhất.
Còn quản lý ty, tôi nghỉ phép riêng.
Một nhắn tự hiện lên.
Tài khoản chúng tên Hướng đồn làng giải trí lộ:
【Kinh! Lại tình đ/au tìm vợ yêu đ/ời vì bệ/nh, CEO Vạn lục soát khắp cả nước, chỉ để gặp mặt yêu lần cuối——】
Tôi đọc đọc câu này nhiều lần, đứng giữa gió ngơ ngẩn.
CEO Vạn Xuyên, điều này tôi biết.
Nhưng biết tôi hiểu sai, hay cưới thêm vợ mới.
Người vợ yêu đ/ời vì rốt cuộc chỉ ai vậy?
12
Trở thự Xuyên.
Trong rất yên tĩnh.
Tất cả đạc đều giống y như tôi đi.
Ngay cả ly trái tôi uống còn dư ngụm quên đặt trên bàn đến.
Tôi hơi lặng.
Ba tháng rồi.
Chắc để lâu nhỉ.
Phòng tôi còn bị khóa lại.
Tôi lấy sổ kiệm mình được.
Đó tiền lương tôi tích cóp hơn mười năm đấy.
Hơi bội ghế sofa.
Phòng khách khắp nơi chai đầu mẩu th/uốc lá.
Chắc mấy tháng dọn dẹp cho đến.
Tôi đành lên dọn dẹp.
Quyết định hợp kết thúc, dọn dẹp cửa lần cuối.
Cửa thự lúc này mở ra.
Là ty nhà.
Bây giờ hai giờ chiều.
Phó kẻ nghiện việc, thường thời điểm này chắc chắn vẫn đang họp.
Nhưng lúc này đeo cà vạt, mặc thể thao tùy tiện, đỏ ngầu, trên mặt còn vài râu.
Phó vốn giữ mình trong sạch, tự kỷ luật, bộ mặc thẳng tắp, eo thon chân dài, trông quý phái lùng.
Lúc này sụp tôi nghi ngờ ty phá sản.
Phó cởi áo khoác.
Vừa ngẩng đầu, gặp ánh tôi đang trên ghế sofa.
Anh sững sờ lúc.
Rồi cúi đầu mệt mỏi dụi mắt, tự cay đắng: «Mấy ngày ngon, sao còn nữa.»
Tôi hơi lực.
Rồi tôi mở miệng «Ảo gì, tôi sống lắm mà.»
Động dừng lại.
Anh ngơ ngác mở tôi.
Một lúc sau, bước vài bước tới trước.
Cầm nửa chai bia uống hết trong phòng khách đổ miệng.
Đi thẳng mặt tôi.
Anh chằm chằm yết hầu lăn nhẹ, mùi khắp tôi ra lúc này có lẽ tỉnh táo.
Tôi ổn.
Rồi nâng tôi lên, dùng sức như đi/ên, cúi cắn lên môi tôi.
Một siết áo tôi trong.
Trên có lớp chai mỏng lật giấy nhiều năm, xát da, cảm khó chịu kỳ lạ.
Tôi cố gắng đẩy ra, tỉnh: «Phó Xuyên, tôi sự ch*t đâu! Này, đợi đã——»
Khi nghe giọng ngẩng đầu đỏ rực đ/áng s/ợ.
Rồi nhắm mạnh, giọng đặc ra tiếng: «Mơ được, nếu trong có thể gặp, hãy lâu thêm chút nữa đi.»
Mơ cái nỗi gì!
Thế nên tôi gh/ét nhất tiếp xúc với s/ay rư/ợu!
Động càng thêm gấp gáp, dường như sợ tôi giây phút sau biến mất.
Tôi kiệt sức lựa bỏ.
Thế nhưng ngay lúc tôi buông tay, nhắm ngã lên tôi.
Tôi hốt thử hơi thở anh.
May quá.
Có lẽ vì quá lâu nghỉ ngơi tốt.
Ngủ thiếp rồi.
Tôi rất bội.
Thật hiểu ta đi/ên vì cái gì.
13
Khi liên hệ dọn dẹp, đầu dây bên kia nghe giọng tôi rõ ràng có chút hốt:
«Tốt tốt—— ngay, tôi ngay——»
Tôi lặng nửa giây.
Rồi tôi giải thích: «Có phải với chị tôi ch*t rồi? Thực ra tôi ch*t, tôi sống lắm.»
Giọng dường như càng thẳng hơn: «Tốt tốt—— ngay, tôi ngay——»
Tôi: «……»
Chờ mãi tám giờ tối.
Cô đến.