Gặp bạn nhiều thường nói: "An khi đại khác hẳn".
Thực ngày giống Huy.
Hơn nữa biết, yêu hết mực giếm.
Theo lời kể, thích lần gặp trong đợt quân huấn. Cả nữ sinh đều nắng tìm cách trốn việc, mình chăm từng tác.
Anh nghĩ, sao có gái nào khổ được thế.
Sau này khi thức thi, buồn gù, còn có thể thức đêm. Dầu gió xối xả trán, thế mà quyết top 3 thì buông.
Kỳ thán bản thân thật khắc nghiệt - nhưng mà, thích đấy".
Từ được dạy tiết kiệm, tất rá/ch vá mang tiếp. bạn trai thể chút trục trặc mà bỏ.
Đã thẳng, thể úp mở mãi.
Tôi tìm Huy, hỏi thẳng: "Hôm đó ở qua à?"
Kỳ người: "Cô rồi à? Anh... đừng mà".
Như hiểu nhầm, giải thích: "Hôm đó khuya báo Chỉ uống vài rồi quên trên dậy rồi. Em đừng gi/ận, còn thề trời đất, chúng uống rư/ợu tâm sự thôi".
"Những hứa em, nhớ nguyên".
Xem biết giữ khoảng cách Y. Nhưng biết, sao làm được?
Không trách móc, giả vờ dỗi đ/ấm nhẹ anh: "Nghĩ gì sao ngờ và Y? gọi gái hai mươi gái thất mà an ủi được sao?"
Kỳ bối rối.
Tôi nghiêm túc khuyên bảo: "Em muốn cách xử lý của chưa thật hợp lý. gia đình uống rư/ợu còn hơn an toàn của à? Con gái như hoa như ngọc ở bạn trai, mà lo?".
"Lẽ bạn gái phải".
Đây cách diễn đạt chắn và tế nhị nghĩ ra.
Doãn "trẻ non dạ", "ngại cảm", còn thì "rộng lượng đảm gh/en t/uông".
Mỗi một vị đấy chứ.
5
Từ nhỏ, trong quản có dũng khí "được ăn cả ngã không". Nên khi thấy điểm đại đỗ bình thường, quyết định danh tiếng.
Tôi đúng, xuất phát điểm cao hơn.
Nhờ đó, gặp được - vốn đẳng cấp.
Sau này, khi cả hai đều được bảo lưu cao quyết B danh tiếng sát vách.
Không thành công thì thành nhân. đoạn đó stress khiến mặt nổi đầy mụn, nhưng cuối đỗ.
Hóa khi thấy giấy báo trúng tuyển, còn vui hơn tôi, gặp khoe: "Bạn gái thần đồng".
Mối qu/an h/ệ của chúng đó dần được thừa nhận.
Đã quyết hàn gắn thì thể bỏ cuộc.
Tưởng thế nào, một câu khiến sụp đổ.
"Anh rồi, ở anh, rất yên tâm".
Nụ cười tắt lịm.
Thì biết và đồng ý ư?
Đúng ngây thơ.
Con gái ta ở bạn trai thì nhưng nếu thì sao.
Niềm tin bạn thơ ấm thành qua hàng vững như thành trì, đâu dễ sụp đổi.
Tôi nhanh chóng đổi sang vẻ mặt lẽ": em... vó".
Kỳ mây tan mưa tạnh, ôm lấy nũng nịu.
"Vợ yêu tốt rồi, luôn anh. coi như con trai, thể mặc kệ được".
Tôi mặc ôm ấp, lòng dậy sóng ngầm.
Không thể xúc che mờ lý trí.
Cứ mỗi khó khăn có cách giải quyết.
Nhà ngại con gái ở Huy, hẳn có ý kiến?
Dù sao nghĩ danh dự con trai.
Nhân dịp, mẹ "Dạo này thất tình, biết chưa ạ?"
Bác gù: thế?"
Tôi cố ý chuyện qua đêm.
"Tiểu s/ay rư/ợu ở Bỉ Ngạn Hoa Viên, còn gia Cháu lắm".
Tay bác bóc nho lại.
Thoáng bác sẽ lời trái, nào ngờ bác cười xòa: "Hai đứa nó che chở nhau. Đứa nào nghịch dại, đứa kia liền đỡ đò/n..."
Bác mãi chuyện thời thiếu của họ, đủ mười phút dừng.
Trái dần lạnh giá.
Nhưng đây vốn kết đoán trước, không?
Bác giúp quản Huy.
Trong lòng bác, và dù hai mươi mấy trẻ con.
Mối thâm hàng sự gắn bó giữa hai gia đình, sao so được dâu sắp cưới vài năm?
E rằng nếu bắt giữ ý, bác còn nhiều chuyện.
Tôi thực sự bắt đầu ngán.
Tiểu thư bảo bối này, dứt đụng đ/á/nh m/ắng, dỗ dành ích.
Phải làm sao đây?
Ba ngày trăn trở, bỗng nảy diệu kế.