Tuy nhiên, công việc m/ua hộ vẫn làm khá phát đạt.
- Sau này cô ấy về nước chuẩn bị kết hôn.
Chú rể, không phải Kỳ Huy.
16
Tôi nhờ Hàn Tranh giúp đỡ, đích thân mang tiền mừng đến đám cưới của Doãn Tiểu Y.
"Gói bao nhiêu?"
"22.500."
Hàn Tranh không đậu cao học, đành bỏ dở chuyển sang làm tổ chức sự kiện. Anh ta giỏi nắm bắt tâm lý nên làm khá ổn. Thỉnh thoảng chúng tôi trò chuyện đôi câu.
Anh ngạc nhiên: "Sao lại là con số này?"
Đây chính là giá trị sợi dây chuyền Doãn Tiểu Y tặng tôi năm xưa.
Thuở ấy khi đi du học, hành lý tôi mang theo không nhiều, ngoài quần áo thiết yếu chỉ có sợi dây chuyền ấy.
Mỗi khi cảm thấy tương lai mịt m/ù, tôi lại lấy nó ra ngắm nghía.
Nó là kỷ vật cho mối tình khởi đầu bằng chân tình nhưng tan vỡ bởi vật chất.
Hơn nữa còn nhắc nhở tôi rằng mình là đứa trẻ không mang ô, phải chạy nhanh hơn mới không ướt sũng.
Nhưng tôi vốn không thích n/ợ ai, nên quyết định trả lại tiền cho Doãn Tiểu Y. Coi như tự m/ua lại món đồ ấy.
Hàn Tranh đi dự đám cưới về, càm ràm với tôi:
"Chú rể đẹp trai phết, hình như là người nổi tiếng mạng. Bố mẹ cô ấy có vẻ không vui, mặt mày ủ rũ suốt."
"À, hình như cô ấy đã có th/ai rồi, có lẽ bố mẹ không hài lòng chuyện này."
"Nghe nói chàng trai trước kia..."
Tôi cười khẩy: "Thôi, tôi nhờ cậu đi mừng chứ đâu phải đi thám tử."
Tưởng chuyện đã kết thúc, nào ngờ ít lâu sau tôi nhận được điện thoại từ Doãn Tiểu Y.
Hóa ra giới qu/an h/ệ của chúng tôi không rộng lắm, cô ta chỉ cần nhờ người quen là liên lạc được với tôi.
Cô lịch sự cảm ơn số tiền mừng của tôi.
Mấy năm không gặp, giọng cô trầm tĩnh và chín chắn hơn hẳn.
Tôi đáp: "Không có gì, lần đầu gặp mặt cậu đã tặng quà, tôi rất cảm động."
Đột nhiên cô nghẹn lời.
Không biết có phải do th/ai nghén hay không, cô bỗng oà khóc nức nở:
"Thực ra em muốn nói lời xin lỗi. Năm đó em quá ngỗ ngược, làm tổn thương Kỳ Huy, càng làm tổn thương chị - xin lỗi chị An Nghiên ạ!"
Lời xin lỗi này nghe thật... nực cười.
Nên tôi không nhịn được cười, vẫn giữ phép lịch sự: "Bao nhiêu năm rồi, cần gì nhắc lại."
Doãn Tiểu Y khịt mũi, tiếp tục nức nở: "Không, em thực sự cảm thấy có lỗi với hai người."
"Mấy năm nay Kỳ Huy luôn gặp trắc trở. Bỏ dở tiến sĩ giữa chừng, không chịu tìm việc. Vào công ty mẹ giúp đỡ, ngày ngày ngoài tiếp khách chỉ biết chơi game, sắp ba mươi rồi vẫn đ/ộc thân. Dì đã giới thiệu nhiều cô gái nhưng anh ấy nhất quyết không gặp. Mọi người đều nói... anh ấy đang đợi chị."
"Em dò la thì biết chị cũng chưa yêu ai. Vậy nếu được, em có thể nhờ chị cân nhắc lại chuyện này không?"
Tôi nghe cô ta lảm nhảm, không đáp.
Kỳ Huy nhớ đến tôi có gì lạ đâu?
Chúng tôi là tình đầu của nhau, gặp gỡ ở tuổi trẻ nhiệt huyết nhất, cùng nhau trải qua năm tháng tươi đẹp nhất.
Dù rốt cuộc không đi đến cùng, nhưng đủ để lại dấu ấn khó phai trong lòng nhau.
Ít nhất theo thông tin tôi biết, bao năm qua bên Kỳ Huy chưa từng xuất hiện bóng hồng nào.
Nhưng cũng chưa chắc anh ấy đang đợi tôi, có thể do bị bố mẹ làm tổn thương nên không muốn yêu đương.
Tôi thờ ơ hỏi Doãn Tiểu Y: "Cân nhắc lại ư? Em đang hỏi với tư cách gì? Bạn thân từ nhỏ của anh ấy, hay cô gái từng thầm thương anh ấy?"
Doãn Tiểu Y biện bạch: "Em chưa từng thích Kỳ Huy, nếu chị đang nghi ngờ điều đó."
"Vậy là em nói dối rồi."
"Em cũng không cố ý, là do dì bảo em tìm cách chia rẽ hai người... Dì luôn nói chị và Kỳ Huy không hợp, nếu em có thể khiến chị tự ti thì chị sẽ rời xa anh ấy."
"Mấy năm trước dì không coi trọng tôi, lẽ nào giờ lại đổi ý?"
Doãn Tiểu Y ngập ngừng: "Trong lòng dì vẫn thương Kỳ Huy lắm, thà chấp nhận..."
"Để chúng tôi đến với nhau?"
Tôi bật cười: "Xin lỗi, tôi không có ý đó. Hiện tại tôi sống tốt lắm rồi, không muốn nhìn lại quá khứ bất như ý."
Doãn Tiểu Y thở dài: "Không cân nhắc thêm sao? Thôi được vậy."
Tôi vốn biết người không ưa tôi là mẹ Kỳ Huy. Doãn Tiểu Y chỉ là công cụ thực hiện ý đồ của bà ta.
Có lẽ cuộc gọi này cũng phần nào do bà ta xúi giục.
Nhưng lâu nay tôi vẫn thắc mắc.
Nhân lúc Doãn Tiểu Y sắp cúp máy, tôi hỏi câu cuối:
"Doãn Tiểu Y, dù nhà họ Kỳ coi em như con đẻ, nhưng em là cô gái có chính kiến, sao lại nghe lời họ mà cố chia rẽ chúng tôi?"
"Kỳ Huy thực sự coi trọng em, xem em như bạn, sao em nỡ đối xử với anh ấy như vậy?"
Doãn Tiểu Y hít một hơi ngắn, khó nhọc thổ lộ:
"Vì... em gh/en tị với chị."
Tôi ngỡ ngàng.
"Em, gh/en tị với tôi?"
Điều này thật bất ngờ. Tiểu Y giàu sang xinh đẹp, xứng danh công chúa nhà giàu, sao lại gh/en tị tôi?
"Chị có nhớ đã từng giúp em làm bài tập. Lần đó em được điểm tuyệt đối, thầy giáo đặc biệt khen em là sinh viên Trung Quốc tài năng nhất từng gặp."
"Suốt ba năm sau, em không ngừng cố gắng. Nhưng dù thức trắng đêm, học hành khổ sở, em luôn nhận được lời phê: 'Đáng tiếc quá Tiểu Y, em thông minh mà, bài luận có thể viết hoàn hảo thế, sao không chịu ôn thi tử tế?'"
"Em... không thể nói ra sự thật."
"Lúc đó em đã hiểu, An Nghiên ạ, em gh/en tị chị. Em gh/en tị vì chị dễ dàng đạt được thứ em cả đời không với tới."
"...Nên em muốn phá hỏng thứ chị có, khiến chị đừng quá kiêu hãnh."
"Em đã thành công, chị và Kỳ Huy không đến được với nhau, nhưng em... chẳng hề vui."
Khó diễn tả cảm xúc lúc này của tôi.
Ngỡ ngàng, ngậm ngùi, nhưng hơn hết là sự buông bỏ.
Tôi từng nghĩ đủ lý do khiến Doãn Tiểu Y đối xử lạnh nhạt - có thể cô ta thực sự thích Kỳ Huy, coi thường gia cảnh tôi, hay gh/ét tính cách tôi. Nhưng không ngờ lại là vì cô ta cảm thấy mình kém thông minh.
Hóa ra tôi cũng có điểm khiến người khác đố kỵ.
Hóa ra cô gái nh.ạy cả.m, yếu đuối, đa nghi, tự ti ấy cũng được người khác ngưỡng m/ộ.
Hóa ra trong lúc tôi thầm gh/en tị với những món hàng hiệu đắt tiền của Doãn Tiểu Y, cô ta cũng lặng lẽ gh/en tị tôi.
Thật trớ trêu.
Nhưng... cũng khiến lòng nhẹ tênh.
Cúp máy, tôi lấy chuỗi dây chuyền từ ngăn kéo sâu nhất, lần đầu đeo lên người.
Bao năm lưu giữ, mang nó đi khắp nơi, nhưng chưa từng đeo qua.
Những viên kim cương lấp lánh tinh xảo.
Doãn Tiểu Y quả có con mắt tinh tế, nó thực sự rất đẹp.
Tôi lặng lẽ ngắm nghía một phút, rồi tháo xuống, cất lại vào hộp, đẩy sâu vào ngăn kéo và khóa lại.
Dù lộng lẫy, đắt giá, nó cũng chỉ là món trang sức vô h/ồn.
Ngoài vẻ hào nhoáng, chẳng có tác dụng gì.
Nên nó không hợp với tôi.
- Tí nữa tôi còn phải vào phòng thí nghiệm, đeo trang sức khi vận hành máy móc rất bất tiện.
(Hết)
Ng/uồn: Zhihu Tác giả: Kiến Vi