Hãy để Đồng Ngữ đi khuyên bảo.
Đồng Ngữ không biết về hoàn cảnh gia đình cậu.
Cô gọi cậu lại khi cậu đi cùng đám bạn nhậu nhẹt vào văn phòng: "Học sinh Chu Cẩm Ngôn, cô sẽ phân tích kết quả thi tháng cho em."
Trong lòng cậu thầm mừng.
Nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Mọi người đều biết kết quả thi tháng đã công bố, cô Đồng sẽ phân tích điểm số cho từng học sinh, chỉ ra điểm yếu và cách cải thiện.
Ai nấy đều thầm mong chờ.
Xét cho cùng cô giáo vừa xinh đẹp lại dịu dàng, giọng nói ngọt ngào, ai chẳng muốn thu hút sự chú ý của cô.
Hơn nữa giáo viên chủ nhiệm Thái đâu có thời gian rảnh quan tâm đến điểm số của họ, họ ở trong lớp tốt nhất thì đương nhiên phải học tốt nhất, thi không tốt thì phải tự nỗ lực.
Về cách nỗ lực thế nào, không ai nói cả, tự mình phải tìm hiểu.
Mỹ danh là để học sinh tự chủ trong học tập.
04
Chu Cẩm Ngôn vốn định cùng mọi người ra về.
Nghe vậy, sau khi đám bạn nhậu nhẹt đi hết, cậu đóng cửa lại.
Đồng Ngữ gi/ật mình.
Đúng lúc chuông báo hiệu tiết tự học tối thứ hai vang lên, trong văn phòng chẳng còn ai.
Hai người đóng cửa lại, tính làm gì đây?
Nhưng Đồng Ngữ không thể để lộ nỗi lo lắng trên mặt.
Nói ra thì thật x/ấu hổ.
Cô bình thản bảo Chu Cẩm Ngôn: "Em ngồi đi."
Chu Cẩm Ngôn nghe lời ngồi xuống.
Đồng Ngữ nhân lúc đi rót nước mở cửa, chèn vào tường.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Chu Cẩm Ngón khẽ nhíu mày.
Đồng Ngữ rất nghiêm túc phân tích điểm số, hỏi cậu có mục tiêu trường nào hay ngành học nào mong muốn.
05
Chu Cẩm Ngôn trả lời qua loa, bởi cậu phát hiện mình đang choáng váng, hơi căng thẳng và không thể tập trung.
Trên người Đồng Ngữ không xức nước hoa, chỉ thoang thoảng mùi dầu gội đầu.
Cậu thấy mùi hương đó thật dễ chịu.
Đồng Ngữ thấy cậu học trò thẫn thờ như vậy, hắng giọng: "Em không tin cô sao? Cho rằng cô không giúp được em?"
Cậu sững lại, nhận ra cô giáo hiểu nhầm.
Nhưng trong lòng chợt nảy ý: "Cô ơi, em thật sự không tiến bộ được. Em không hiểu mấy thứ này."
Đồng Ngữ lập tức nghiêm túc: "Sao lại thế? Các môn khác của em đều tốt, lại còn tham gia thi đấu và hoạt động ngoại khóa."
Cậu buồn bã: "Em cũng không biết nữa."
Thế là cô bắt đầu dạy thêm cho cậu.
Thực ra không hẳn là dạy thêm, mà là mỗi ngày dành nửa tiếng ở văn phòng để học thuộc các bài văn ngôn, thơ cổ.
Cậu cố tình không hiểu rồi nhờ cô giải thích.
06
Học sinh không dám trêu chọc Đồng Ngữ trực tiếp.
Nhưng sau lưng lại trêu đùa Chu Cẩm Ngôn, bảo công tử Chu đang độ xuân thì muốn chiếm trọn cô giáo thực tập sinh.
Một nữ sinh có tính công bằng trong lớp biết chuyện, lập tức tìm Đồng Ngữ kể lại lời lũ con trai.
Đồng Ngữ lại một lần nữa chấn động.
Cô nữ sinh tiếp tục: "Cô Đồng đừng để bị Chu Cẩm Ngôn lừa, nhà cậu ta có thế lực lắm. Ông nội cậu ta là ***, thường xuyên lên báo đấy. Nếu muốn học thêm, cậu ta có thể mời giáo viên giỏi nhất. Cậu ta chỉ đang có ý đồ đen tối thôi, lũ con trai đó đều hư hỏng cả!"
Nữ sinh đầy phẫn nộ nói xong, vội bụm miệng nhìn xung quanh, sợ người khác biết mình mách lẻo: "Cô đừng nói là em nói nhé. Em thấy cô thật lòng tốt với bọn em, không nỡ để cô bị lừa. Hơn nữa cô dành nhiều thời gian dạy thêm cho cậu ta, bọn em có hỏi bài cũng khó, thật không công bằng."
Đồng Ngữ vội vàng hứa vài câu, nữ sinh chạy vụt đi, bím tóc đuôi ngựa lắc lư theo nhịp bước.
Chu Cẩm Ngôn đến văn phòng học tăng cường môn văn vào giờ tan học chiều, trước khi bắt đầu tự học tối.
Khoảng thời gian này học sinh có 50 phút nghỉ ngơi, cũng là để dọn dẹp vệ sinh.
Chu Cẩm Ngôn thường ăn cơm xong sẽ quay lại văn phòng học.
07
Thông thường Đồng Ngữ cũng sẽ ăn xong và về cùng cậu.
Nhưng từ khi biết được tâm tư của cậu, cô không đến nữa.
Làm giáo viên, điều tối kỵ nhất là dây dưa tình cảm với học sinh.
Dù cô không làm gì, nhưng nếu phụ huynh biết được, cô sẽ gặp đại họa.
Hơn nữa để có được cơ hội thực tập này, cô đã nỗ lực rất nhiều, bởi ngôi trường này vốn là điểm thực tập hot nhất mà các sinh viên sư phạm đều tranh giành.
Chu Cẩm Ngôn trong giờ ra chơi đầu tiên đã thẳng đến văn phòng hỏi cô đi đâu.
Cậu biết nhóm thực tập sinh thường hay rủ nhau đi chơi, nhưng Đồng Ngữ thuộc kiểu ít đi chơi, phần lớn thời gian đều dành cho học sinh. Dù không có ai hỏi bài, cô thường vẫn ở văn phòng.
Cậu cũng để ý thấy có một nam giáo viên thực tập thường nhìn Đồng Ngữ ở căng tin tầng ba.
Ánh mắt đó khiến Chu Cẩm Ngôn rất khó chịu.
08
Đồng Ngữ vẫn mỉm cười: "Bạn trai cô gọi điện cho cô. Mới quen thôi."
Cô cố ý thêm một câu.
Lúc mới đến, mọi người từng hỏi cô có bạn trai chưa, cô đã trả lời thẳng thắn.
Giờ nghĩ lại, sao cô có thể chưa từng yêu được?
Cô không chỉ nên có bạn trai.
Mà còn nên kết hôn sinh con.
Như thế cô mới có đủ kinh nghiệm sống phong phú, gắn bó với đời thường.
Làm việc gì cũng cần kinh nghiệm.
Cô không thể là một tờ giấy trắng, không hiểu gì cả.
Hơn nữa, có bạn trai, kết hôn rồi sẽ có hình ảnh xã hội chín chắn, vững vàng hơn, cũng có lợi cho công việc của cô.
Như mấy đứa học sinh kia, chẳng phải vì cô đ/ộc thân nên mới nảy sinh ý đồ sao?
Vì vậy cô quyết định phải tìm một bạn trai, hiện tại tuy chưa có nhưng phải nói cho đứa nhóc chưa trưởng thành trước mặt biết: Cô không đ/ộc thân, đừng có mơ tưởng.
09
Chu Cẩm Ngôn trải qua cả tuần tâm trạng ủ dột.
Đồng Ngữ chỉ đến văn phòng một ngày trong khoảng thời gian phụ đạo riêng cho cậu.
Nhưng phía sau cô còn kéo theo vài cái đuôi.
Mấy nữ sinh líu lo trò chuyện với cô, bàn những chủ đề trẻ con như phụ huynh quản lý thế nào, hay hy vọng lên đại học sẽ không còn khổ sở như bây giờ.