Nhìn mặc chiếc áo sơ đơn cùng quần đùi rộng thùng kính râm, đội nón lá, lưng giỏ trông chẳng khác nào tử nhà giàu xuống quê sống đời thường, lại dẫn dắt phong cách quê. Tiếc vừa mở miệng đã nguyên hình.
“Triều Triều, đi cùng không? Anh b/án nuôi em!” Hắn đứa trẻ.
Tôi x/ấu hổ, lẽo đẽo đi thúc giục hắn nhanh chân. Đến chợ, gương điển trai của quả nhiên khí lợi hại. Từ gái trẻ đến chị lớn dù quen hay lạ đều xúm lại gian hàng của hắn.
“Cười ch*t, này mà đi tiếp khách giá khởi điểm cũng bảy con số.”
“Cô em áo hồng kia, m/ua m/ua ngô, tranh thủ sờ ta thế?”
“Ước gì m/ua mà được nắm nhỉ.”
“Tôi cũng chẳng thích ngô, nhưng đây mà! mười bắp!”
Xem cả giỏ vơi nhanh chớp, nhiều chị m/ua được đặt trước ngày mai, miệng: “Ngày mai đi mình đi.”
“Sao thế Triều?” đang tiền ngẩng lên ngác.
“Sợ đứng cạnh làm ảnh hưởng hào quang của Bởi lúc nãy, đám phụ nữ chỉ hứng thú ngô, mà mò cả đứng cạnh hắn.
Diễn lập tức ra dáng thiểu n/ão: “Anh chỉ muốn cùng em làm nhiệm thôi mà. Hay em chán rồi?”
“Thôi im cái trò trà xanh đó đi!”
“Không, em lo thôi. B/án được nhiều ngô, cuộc sống ta cải thiện hơn, tất cả vì bất động sắc dùng tốt”.
“Không sao, nhịn ăn, miễn được bên khéo hơn, giọng điệu tiểu bạch lòng.
“Cười vỡ bụng, lão trà xanh chính hiệu.”
“Không ngờ mình lại hâm m/ộ trai trà xanh.”
“Trà xanh chỉ hướng về ai mà mê? Triều chịu đựng gh/ê thật!”
B/án hết ngô, m/ua nguyên liệu xong, trước khi về bảo đợi. Lát hắn quay lại cây kem tay.
“Không tốt đâu.” Miệng nói thế, đã lấy.
Phơi nắng cả khát khô cổ nhưng ngại nên dám kêu. “Cô chủ tiệm tặng đấy.” diện.
Tôi kinh ngạc: “Anh b/án sắc à?”
“Nói ấy fan, tặng ảnh tên thôi.” Ra đường mang theo ảnh ký, phong cách Tụng.
Tôi cắn miếng kem “Anh không?”
Mắt sáng rực: “Được à?”
“Thôi vậy.”
“Đừng! Anh cũng khát!”
8.
Về đến sân, hứa cùng dọn chuồng lợn. Cả hai đều làm chuyện này. theo sau, hắn dụng cụ nhìn chuồng lợn sĩ lên đường.
“Hai chuẩn bị trận à?” Mạn Mạn đi ngang cảnh tượng, ngán ngẩm.
Nhờ chỉ huy của ấy, hoàn thành nhiệm vụ. “Mạn Mạn! Cậu chính thần!”
“Im đi.”
Thấy và Mạn Mạn hòa nghi hoặc: “Hai làm lành rồi?”
“Không hẳn.” suy nghĩ, biết tả đúng. hiểu khâm phục nhau, nhưng vì h/ệ bề ngoài nên thân thiết.”
“Không hiểu lắm.”
“Thế ngậm miệng.”
“Ừ.” Giọng điệu tủi thân.
Bữa tối vẫn do Mạn Mạn - duy nhất biết nấu - hiện. xong, mọi tập chơi trò. Trò chơi Truth or Dare sáo rỗng nhưng gu đào m/ộ, vòng trúng thăm Tụng.
“Em hỏi! Thầy bao nhiêu rồi? Mối khi nào?” Chu Oanh chuẩn fan hâm m/ộ, thẳng vào chủ đề cảm.
“Chưa ai. Nếu tính lẽ hồi cấp ba.” đáp chần liếc tôi.
“Ôi dào! Khớp bức thư livestream, ắt Triều!”
“Ai gh/en tỵ khóc, đẹp thế mà thuần khiết gh/ê!”
“Tôi chỉ muốn biết Triều nỡ chối!”
Khán giả mò, khách mời cũng háo hức. Vòng hai trúng tôi, Giang Hằng vội hỏi: “Sao em chối thầy xưa?”
“Không thích thôi.” nói dối trắng trợn. mãi khuôn bé, chán.”
Mọi ồ, riêng bẽn đi sắc nhé?”
“Đừng! Đừng dại! đi/ên!”
“Cười chảy nước mắt, 'đi sắc' haha.”
“Ước được Triều, ngày ngắm đẹp!”
“Tội nghiệp quá, Triầu ý đi!”
Vòng ba trúng Mạn Mạn. Bạch hỏi: “Mạn Mạn hòa hợp gia đình mới chứ? Làm tiểu thư hào môn sướng không?”
“Rất bố mẹ rất em gái cũng dễ thương.” Mạn Mạn tươi cười. “Tiếc trai nước ngoài chưa về.”
Bất ngờ được khen, dù biết ấy đang diễn, vẫn nhếch mép. ấy về, ấy rất dễ gần.”