Kết cuối cùng có th/ai. Vui mừng khôn xiết với thờ ơ đáp: "Đừng đùa, chưa động đến em." Phải rồi, đó say, gọi tên Tiểu Băng.
Sau này, làm việc giấy giám ADN, giấy phẫu ph/á th/ai cùng bản thỏa ly đã ký tên...
01
Khoảng hơn 10 giờ nhà.
Cánh cửa khách mang luồng gió lạnh lẽo.
Tôi cầm que th/ai hớn hở chạy đón, lại rút túi xách tập liệu: "Quân Quân, chúng ly đi!
"Biệt thự ở sẽ thuộc em, sẽ thêm triệu tệ tiền mặt, còn yêu cầu gì cứ nói."
Bên tai như sấm dậy, gắng gượng giữ tĩnh: "Tự dưng thế này..."
"Tiểu Băng cô đã trở rồi."
Khoảnh khắc que th/ai trong lạnh như băng giá.
"Nhưng cô ấy con, mẹ sẽ đồng ý đâu..."
Ba năm trước chính vì điều này, họ đã uyên ương, Tiểu Băng nơi đất khách người, còn cơ hội anh.
Cố giọng trầm thấp: lỡ hai nữa.
"Chỉ có cô phải sự nhận bợ."
Móng cắm sâu họng nghẹn ứ.
Anh nhìn mùi nước hoa nhẹ người như số gai nhọn đ/âm tôi: "Vừa rồi gì với phải không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Kết khuôn ngày đối diện, khiến động khôn ng/uôi.
"Nếu, nếu chúng có con, còn ly không?"
Cố nhíu "Quân Quân, đời có chữ nếu.
"Khi thỏa kết hôn, chúng đã hứa sẽ yêu vướng víu, quên rồi sao?"
Đôi đen quyết liệt trong đó chính mình hoảng lo/ạn.
Chiếc que th/ai ấy biến thành gai đầy móc ngược, có móc rướm m/áu, chẳng làm tổn thương đối phương chút nào.
Sau hồi lâu đối diện, khẽ cười: quên."
Anh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì phía mẹ, đó cần diễn cùng màn kịch."
Anh gõ gõ tập liệu bàn: "Xem kỹ thỏa nhé."
Nhìn bóng lưng cửa sách, kìm "A Sâm, đã giờ..."
Chưa hết câu, điện thoại reo.
02
Anh nhấc máy, giọng dàng: "Tiểu Băng..."
Anh hiệu để sau, rồi sách, đóng cửa lại.
Tôi khẽ nốt còn đã giờ, dù khoảnh khắc, yêu chưa?"
Hành lang trống chẳng câu lời.
Đêm chiếc giường lớn chính, mơ.
Mơ kỳ thi giữa kỳ năm lớp 10, đứng nhì toàn khối.
Buổi họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm khen ngợi tôi.
Mẹ tỏ vui vẻ.
Thế nhưng vừa bước khỏi cổng t/át cái, gào thét: "Thứ đứng nhì?
"Mày ng/u thế, có với tiền tao không?"
...
Tan học cổng người lại tấp nập.
Những người ngang đều nhìn bằng ánh thương hại mò.
Đầu óc ù đi, ngồi thụp xuống ôm ch/ặt đầu, mình.
Từ nhỏ đã thế,
Tôi đứng nhất, châm chọc đả kích.
Một khi sẽ dụng, rác được nuôi.
Ngạt thở và vọng.
Thật sự, ch*t quá đi!
Đúng giọng lạnh lùng vang lên: bé đứng nhì mà đồ rác rưởi sao? tháng ki/ếm được nhiêu?
"Bà tốt nghiệp Thanh à?
"Bà dám sếp, khách hàng như thế không?"
Mẹ bị dồn đến c/âm lặng.
Bà ấy trước người ngoài luôn thận trọng, trước mới gào thét.
Bà lôi vội vã nhà, xe buýt ngoái lại, chàng đứng dưới đường sáng như ánh sáng duy nhất trong đêm tối.
Sau biết, ấy Sâm, học giỏi năm cuối cấp.
Tôi đại học.
Tôi tham gia câu lạc xem trận bóng rổ chơi, cùng che chung ô những mưa, ngồi chung những buổi trưa.
Tôi dũng cảm mặc chiếc váy đẹp nhất tỏ tình, lại Tiểu Băng.
Sau này, thi nghiên c/ứu dưới sự hướng mẹ anh.
Chỉ để đ/ứt liên lạc với anh.
Năm tốt nghiệp sĩ, Tiểu Băng phát hiện con, gia đình đối cô.
Chu Tiểu Băng kiên quyết nước ngoài, theo.
Người hướng tức đến nhập viện được, Tiểu Băng thì không.
Hôm hoàng như m/áu.
Dưới lầu hút điếu th/uốc, gào thét vọng với người cha khuyên giải: "Giờ đâu ki/ếm người kết để cô ấy yên đi? Hay ch*t cô ấy?"
M/a đưa lối q/uỷ đường, bước tới, gọi tiếng "sư huynh".
Trong ánh tàn lụi tia lửa, giọng khàn đặc: Quân Quân, hay kết giả với anh?"
Khi ký tên ở sở tịch, dừng hỏi tôi: chắc chứ?"
Tôi đã dùng sức lực,
mới bật ngay ấy: chắc!"
Ban đầu, nhìn xa đã thỏa mãn, thỉnh thoảng nhìn rồi khi ôm, quan anh.
Mà giờ đây, khao yêu tôi.
Tôi như con biết mệt, ngày bức tường chiếm được chút một.
Thế nhưng đ/á/nh cắp bằng dối trá, rốt cuộc phải lại.
Hôm đến bệ/nh viện kiểm tra.
Quả nhiên có th/ai.
Tính ra, hôm tháng trước s/ay rư/ợu.
Đó gần gũi duy nhất trong năm nhân, ngờ phát ăn ngay.
"Th/ai nhi hiện phát lập sổ khám th/ai nhớ khám th/ai kỳ nhé."
"Đứa bé không..."
03
Bác sĩ đưa tờ siêu tôi.
Nó chấm nhỏ.
Ba chữ "tôi bị chặn họng, thốt ra.
Bước khỏi khám, ngờ gặp và Tiểu Băng.
Nắng thu chang, xuyên cửa sổ hành lang chiếu rọi cả người Sâm.
Anh vốn lạnh lùng, thế mà ánh nhìn Tiểu Băng lại dàng nở cười, như ngắm vật tưởng đã mất tìm lại.