Khi hộp rơi xuống, nhô ngón tay, xươ/ng chân các mảnh xươ/ng khác. Vô thít vang trẻ đang an ủi lẫn nhau.

Đúng lúc rút mềm Kim Tiền thắt lưng tiến lại bỗng hai bóng chặn trước mặt.

Nhìn kỹ, hóa hai từng bám trên Phạm Tử Hân. đó con kéo sợi đỏ.

"Chị xin tha mạng!" Hai quỳ trước tôi, chắn quái đang ghép sau.

23

"Các ngươi ai?"

Vừa câu hỏi, bọn vội vã báo dám giấu giếm.

Hóa nơi bệ/nh viện tư năm 80-90 thế kỷ trước, thực hiện các ca ph/á th/ai. Khi ấy việc xử rác chưa nghiêm ngặt bây giờ, nhân viên hậu cần tham ô ch/ôn vội bào chưa xuống nền nhà bệ/nh viện.

Sau khi bệ/nh viện bỏ hoang, khu được m/ua lại nhưng vẫn tiếp tục bị lãng quên. dà, linh thức của bắt thành.

Khát khao duy nhất của quái có được cơ chào đời.

"Thế hai lại đây?"

Hai liếc nhau. kể rằng nửa năm trước, chủ bỗng quay về, đào thứ mang đi. Chúng hồ nhận có thể ngoài.

Người c/ứu được gọi Bác Ông chọn ngoan ngoãn rồi phân phối các gái xinh đẹp, dặn rằng đó sẽ mẹ của chúng, hết lòng phụng sự.

Phạm Tử Hân bỏ tiền lớn m/ua năm Những bộ phận cơ thể chưa phát hoàn thiện tàn h/ồn vỡ vụn được chế dược hoàn, được có thể dưỡng sinh.

Tưởng rằng đoàn tụ chuyện nào ngờ lại có dịp trở về cố hương. Hai vội tìm bạn đùa nghịch. Hôm lại do hai đồng bạn khác nằng nặc ngoài, bèn đ/á/nh tráo.

Một còn biện hộ bạn: "Bọn nó hiền lành lắm, vì nhiều lần thất bại nên đôi lúc cáu gắt".

Hiền lành? Đến tà đạo còn ngán, đáng tin?

Phạm Tử Hân vốn thể trạng nhược, lại tục lui tới nơi âm khí ngập tràn, giờ còn đeo thêm hai á/c trên vai. thầm lo thay ta.

Đang phân tâm, kinh vang Hóa phục dạng cắn hai trước mặt. Răng sắc nhọn nghiến lạo xạo.

"Giờ ăn thứ trên ngươi nữa được do!"

Ánh lóe lên, cảnh vật trước mắt chìm vào tĩnh lặng.

Tôi nhấc bầu hồ bên giờ ngoan ngoãn dãy dụa. "Muốn gặp Cho các ngươi cơ hội."

Từ đống xươ/ng non nớt mùi rư/ợu mốc, nhặt viên đen. âm trái - kết tinh oán khí của q/uỷ.

24

Khi mọi chuyện êm xuôi, khí âm lãnh bao trùm viện biến mất chớp mắt. Những ch/ôn vùi nếu hiện hình, khó lòng tìm thấy.

Ánh trăng trải xuống đất, cảnh vật sáng rực.

Đúng lúc ấy, đ/ập cửa dồn dập vang đang gào tên tôi, đạp mạnh vào cổng hai lần gọi.

Cửa mở. Tô Dạ Thành hai trợ thở hổ/n h/ển đứng đó. Trên chàng vẫn bộ phục mồ ướt trán.

Không lễ nghi, chàng thẳng tới nắm xét khắp người: nói bị nh/ốt trường quay, vội tới xem. chứ?"

"Không sao."

Gương Tô Dạ Thành tái nhợt: "Tôi nói nơi được sạch lo lắng bất an của chàng khiến bật "Biết vậy còn tới, sợ sao?"

"Có đây, sợ gì nữa?" nhìn thu dọn đồ đạc, tháo hạt đeo đưa lại: do khi đeo vào thấy khỏe quý giá, lại còn làm gỗ lôi kích, nên đeo toàn hơn."

Thật vật có cả đống, đạo dùng chơi được.

Chàng nói rồi nắm cổ tôi. Hơi ấm lại lòng bàn tay. nhìn chàng nhìn tôi: "Sợi đỏ trên gì vậy? Trông kỳ lạ thế."

Chàng lại nhìn thấy? Đây gân tình duyên trắng của Phạm Tử Hân.

Chàng buông cầm sợi lại biến mất. Nắm lại thì thấy, buông lại mất...

Một lát sau, được: "Chơi đủ chưa?"

25

Rời trường quay, Tô Dạ Thành nhất quyết theo thông lệ tới nơi đông vòng rồi mới về.

Nhưng giờ đây nên gặp gặp rồi.

Đang do dự, Tô Dạ Thành nắm cổ kéo đi: "Đi nào! ăn m/ập đâu."

Đâu do đó?

Chưa kịp cãi, cảm giác tê rần lạ lẫm lại bắt xươ/ng sống khi da chạm da. nghĩ chút, nắm ch/ặt Quả nhiên, lòng bàn lửa đ/ốt.

Xen ngón vào nhau, cảm giác càng mãnh liệt. "Lạ thật."

Tôi ngắm nghía lúc rồi buông bước đi. Tô Dạ Thành đứng ngẩn lát mới đuổi theo.

Sau khi chàng thay phục và hóa sơ qua, tới phố ẩm thực phố điện ảnh.

Chàng nói nhiều thật! ăn kể chuyện hậu trường thú vị tình huống dở dở của Mỗi lần kể xong lại chú phản ứng của tôi.

Đang chàng đột hỏi: "Cô có tin vào luân chuyển thế không?"

Tôi nhướng mày: "Pháp bất kh/inh truyền, đạo bất tiện mãi. Muốn xem quẻ thì trả giá khác."

"Tôi thường thấy đang nắm rơi xuống bất ngờ nói.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm