“Á à à à à, Lâm Du á à à, đỉnh quá! Vừa về phía thả rồi chắc cho cậu đây mà.”
Tôi kéo Miểu xuống!
Nghiến răng nói khẽ:
“Giữ bình tĩnh.”
14.
Trận đấu diễn cực kỳ kịch tính.
Trường tôi lội dòng thắng 2-1.
Dù hiểu luật nhưng tôi bị khí, reo đợt cổ vũ.
Chỉ điều suốt trận đấu...
Giang dường mất tập trung.
Cậu ấy liên tục đảo tìm gì đó.
Nếu vì những pha mắc lỗi đầu...
Chắc tôi thắng thẳng 2-0.
May mắn hai sau, cậu ấy lấy lại phong độ, phối hợp ăn ý liên điểm và giành chiến thắng.
Vừa kết thúc trận đấu.
Tôi lôi Miểu chuồn thẳng.
Dù hôm nói dối Du đi xem...
Nhưng lẽ cậu ấy thấy tôi.
Tôi muốn đối mặt huống hổ này.
“Dư Miểu, sách 36 chước chạy thượng biến thôi!”
“Lâm Vãn.”
Chưa kịp bước tiếng phía sau.
Giọng nói này...
Dư Miểu liếc tôi ánh đầy ẩn ý rồi nhanh chân tẩu thoát.
Tôi nước bọt, quay lại.
“Ha ha, hôm đ/á/nh hay lắm! Chúc cậu nhé. vừa tan học định về ký túc, tiện đường ghé chút.”
Đường Du ngửa cổ uống nước.
Yết hầu nhấp nhô, những nước lăn dài trên cổ.
“Theo tôi thì... chiều tiết đâu nhỉ?”
“Hắng... hắng...” giả vờ ho khan che sự lúng túng.
“Tôi đến mà.” ấy lắc đầu.
“Kìa.” chỉ tay về phía sân.
Giang đang đờ đẫn đứng giữa sân bóng.
Mắt dán vào vực khán tầng hai.
“Học đứng làm gì vậy? Từ trận thấy cậu ấy t/âm th/ần thắc mắc.
“Anh ấy tìm tôi tìm Du nheo cười.
“Ồ~~~” kéo dài nghe vậy liền hiểu ẩn ý.
Tôi hiệu cho cậu ấy xuống.
“Cậu cao quá.”
Đường Du nhoẻn miệng để lộ hai chiếc răng trắng muốt.
Rồi ngoan ngoãn khom người, dáng chú cún lớn đáng yêu.
Tôi áp sát tai cậu hạ giọng thầm:
“Ý cậu là... thích gái sao?”
Đường Du che miệng, đứa trẻ đang chia sẻ mật:
“Đúng vậy.”
“Là thế? Ai thế?” hức.
“Chị Đồng Uyển Thanh cùng đó.”
!!!
Hoa khôi trường!
15.
Hôm ấy trời quang mây tạnh.
Gió nhẹ lướt mắt.
Tôi và Du.
Cứ thế trên khán sân bóng, tựa vào ánh nắng, đón làn gió mát.
Buổi chiều hôm ấy trôi vô số tin sốt dẻo.
Tất toàn bộ đều Dự.
Tôi bàn chuyện hay.
Nhưng những điều về cậu tôi đều muốn biết.
Hóa thích gái từ lâu.
Lại còn hoa khôi nổi tiếng.
Nghĩ đến đó, tôi chợt nhẹ nhõm.
Thua hoa khôi thì... đáng mà.
Chỉ là, dường Đồng Uyển Thanh hề hay cảm này.
Cho nên...
Đây lẽ đơn phương Dự.
“Học chưa ấy hỏi.
“Tính nhát gan anh ấy dám đâu. Đâu được tôi.” Du liếc tôi rồi lại xuống nghịch ngón tay.
“Thế ấy thích học không?”
“Tôi làm sao được. Tâm tư gái khó lắm. Có nửa tiếng còn gọi tôi cục cưng nửa tiếng nói thích khác. Đời đúng thể lường trước.” ấy thở dài.
Sao lại nhắc đến chuyện này nữa rồi.
Phải đề tài thôi.
Tôi chống cằm, đăm về phía trước.
Chị ấy sắp tốt nghiệp rồi.
Lỡ lần này bỏ lỡ, bao giờ gặp lại.
Nghĩ đến chợt man mác buồn.
Sao những thể đến được nhau?
Suy đi tính lại.
Một hoạch nhỏ nảy đầu.
“Hay là... giúp học đi. Biết đâu ấy thầm thích anh nên đến hai đó.”
“Lâm sao chứ? Em định giúp mình thích đuổi sao?”
“Có sao đâu, tôi rộng lượng lắm.” ngẩng cao hiên ngang.
“Vậy giúp tôi dạy tôi đuổi gái.”
Cậu ấy chớp sâu thẳm chứa đầy nhiệt huyết.
Tôi tránh ánh ấy.
“Chờ thông báo tôi.”
Bỏ lại câu nói đó, tôi vội vã rời đi.
Cảm thêm giây, tôi sẽ đỏ bừng.
Là nghiện FA chính hiệu.
Dù được thích hay thích khác.
Tôi đều kín nỗi lòng.
Về chuyện năm đó.
Tất cả nhờ men thêm gan.
Nếu đêm đó.
Có lẽ tôi mang đơn phương này xuống suối vàng.
16.
Những ngày đó.
Theo chỉ thị tôi.
Đường Du luôn bên thổi phồng tác dụng.
Cậu ấy nói, thích phải mạnh dạn để tuổi trẻ hối tiếc.
Cậu ấy nói, bỏ lần này thể cả đời.
Cậu ấy nói, chủ mãi mãi cơ hội.
Cậu ấy còn nói, chủ chút, tốt nghiệp xong thể luôn.
Ui da.
Câu này phải tôi dạy.
...
Câu lạc bộ bóng rổ các buổi tập vào 2-4-6.
Nhân cơ hội này.
Tôi xin vào làm trợ lý.
Chuyện thích Đồng Uyển Thanh.
Thực phải mật.
Chỉ đây tôi quá đắm chìm thế giới cảm mình.
Mà hề nhận ra.
Ví dụ ký nhân “Thích dây leo”.
Tôi tưởng cậu ấy thích loài vật này, thậm chí còn hình mình thành dây leo.
Về tôi tra bài 《Dã Hữu Thảo》 từ “Uyển Thanh”.
Hay lý cậu ấy vào CLB bóng vì Đồng Uyển Thanh nói thích NBA, thích các trận bóng rổ. Thế nên thích yên tĩnh gia nhập CLB.