Vốn dĩ tôi đang phẫn nộ vô cùng.
Nghe lời hắn nói, tôi như nghẹn đắng trong cổ họng.
Anh trai tổng tài vỗ vai tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Nhanh lên! Phụ nữ, hãy thể hiện bản lĩnh của cô ra, khiến hắn tức ch*t đi!"
"?"
Tôi: "Sao tôi có bản lĩnh ấy chứ!"
Nhìn thấy tôi và anh trai tổng tài đang giằng co, Lâm Hân lắc đầu.
Cô ấy quay lại nhìn nam chính thiếu gia, lặng lẽ mở chức năng quay video trên điện thoại: "Xin lỗi, nãy tôi lơ đãng chút, không nghe rõ. Anh có thể nói lại lần nữa được không?"
Thiếu gia khựng lại.
Nhưng hắn không hề nghi ngờ.
Rốt cuộc, phụ nữ trên đời đều như vậy cả - yếu đuối, xinh đẹp, không có n/ão.
Làm sao họ dám mưu tính với nam chính tài giỏi vĩ đại?
Thế là hắn không chút do dự, dùng giọng điệu lạnh lùng vững chãi nói: "Vì cô mà Vi Vi mất một quả thận. Tôi yêu cầu cô ngay lập tức giao nộp thận của mình để cấy ghép cho cô ấy."
"Dĩ nhiên, tôi sẽ bồi thường cho cô một khoản tiền."
Lâm Hân im lặng giây lát.
Cô nói: "Ý anh là muốn dùng tiền m/ua n/ội tạ/ng của tôi, phải không?"
"Kể cả tôi không đồng ý, anh vẫn sẽ cưỡng ép đưa tôi đi, bất chấp nguyện vọng của tôi, ép m/ua ép b/án?"
Nam chính thiếu gia cười lạnh.
Hắn kiêu ngạo đáp: "Đúng vậy!"
Lâm Hân thở dài, kết thúc ghi hình và gọi một cuộc điện thoại.
Mười phút sau, một chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ lao tới.
Những cảnh sát vũ trang toàn thân như hổ như sói nhảy ra, lập tức kh/ống ch/ế thiếu gia.
Nam chính thiếu gia không thể tin nổi.
Áo sơ mi nhàu nhĩ, tóc tai rối bù, đeo c/òng tay màu hồng vàng, bị hai cảnh sát kh/ống ch/ế hai bên, hắn hoàn toàn sửng sốt.
Hắn hét lên: "Sao cô dám đối xử với tôi như thế!"
Còn Lâm Hân chẳng thèm nhìn hắn, chỉ bình thản giao nộp bằng chứng video.
"Vi Vi vốn là do anh hại! Nếu không thì còn ai hại cô ấy! Đây là món n/ợ anh phải trả—"
"Im ngay!"
Cảnh sát quát lớn: "Có phải cậu là kẻ âm mưu m/ua b/án n/ội tạ/ng người phi pháp? Mang đi!"
Thiếu gia: "…"
Anh trai tổng tài: "…"
Tôi: "…"
11
Tôi là một nữ phụ, phiêu bạt khắp nơi, làm đủ nghề.
Nhưng hôm nay thật đặc biệt.
Hôm nay, trong thế giới đi/ên rồ này, tôi đã kết được một người bạn.
Cô ấy tên Lâm Hân.
Là một đại tiểu thư.
"Rồi sau này tính sao?" Cô ấy nhìn theo nam chính thiếu gia bị cảnh sát dẫn đi, có chút hoang mang. "Sau này cuộc đời tôi sẽ không có nam chính nữa."
"Không có nam chính thì tôi làm nữ chính kiểu gì đây?"
Tôi nói: "Vậy thì đừng làm nữ chính nữa. Dù sao vai nữ chính của cô cũng bị ngược thân ngược tâm, không đáng!"
Cô ấy nhìn tôi, bỗng mỉm cười.
"Ừ nhỉ."
Cô nói: "Không đáng!"
Bên cạnh, anh trai tổng tài nhìn em rể bị bắt đi, cả người như chới với trong gió.
Hắn không hiểu.
Nhưng hắn vô cùng chấn động.
Anh trai tổng tài hoàn toàn không chấp nhận nổi, kéo tôi hỏi: "Không làm nữ chính thì làm gì? Em gái tôi tính sao?"
"Anh lo cô ấy làm gì!" Tôi bực bội gạt hắn ra. "Không làm thì thôi, cô ấy sống cuộc đời của mình, tốt đẹp là được!"
"Sao cô biết cô ấy sẽ ổn?" Hắn đã gần như đi/ên lên. "Cô chưa từng làm nữ chính—"
Lời nói dừng bặt.
Anh tổng tài sửng sốt nhìn tôi.
Tôi mỉm cười với hắn.
"Trước kia tôi không phải nữ phụ." Tôi nói. "Hiện tại tôi rất tốt."
"Như thế không tốt sao?"
12
Thế giới này đi/ên rồ, m/ù mờ, hoang đường.
Simone de Beauvoir trong tác phẩm "Giới tính thứ hai" đã viết:
"Người ta nh/ốt phụ nữ trong bếp hay phòng khuê, rồi lại ngạc nhiên vì tầm nhìn hạn hẹp của họ;
Người ta bẻ g/ãy đôi cánh, rồi lại than thở sao họ không thể bay.
Ước gì người ta mở ra cho họ tương lai, họ sẽ không còn bị buộc phải dừng lại ở hiện tại."
Chúc chúng ta nhìn xa trông rộng,
Chúc chúng ta bay cao,
Chúc chúng ta mãi mãi, vĩnh viễn không sợ hãi,
Dũng cảm tiến về phía trước!
-Hết-
Chiến binh thiếu niên xinh đẹp