“Vậy nên, để trở về đi.”

“Ninh sự để bụng chuyện Tiểu quay lại sao?”

Mẹ với ánh mắt khó tin.

“Thật mà, thể hơn.”

Tôi nở nụ cười ân thể hoàn hảo hơn.

Người xưa “ngăn bằng vì để bố mãi nén thương náy dành trong lòng, chi bằng đưa mọi ánh sáng.

Hơn nữa, miệng lúc rằng muốn tranh thiếu thốn tình thương. Lần này, “tình thương” mà hằng mong muốn, xem thử sự khiết lương như thân vẫn tưởng.

5

Suốt hơn mươi qua, luôn viên quý trên tay cả nhà họ Diệp, công chúa nhỏ vô lo vô chưa từng vướng bụi trần.

Thế mà khi trở lại gia lần này, lại trở nên rụt rè, thậm ngẩng mặt người.

lóng kéo chiếc cũ kỹ, đứng khép nép trước cửa, liếc sắc mặt cách dè dặt. Tưởng gật đầu, bước vào.

Tôi trong mắt bố thoáng xót Nhưng vì đây, họ đã kìm nén biểu lộ.

Hừ, sao giác như vai phản diện chính chia rẽ gia người này. Cái giác x/ấu là…

Tuyệt mèo.

Tôi nhếch mép cười, nghiêng đầu D/ao:

“Vào đi chứ, đứng ì cửa gì. Cứ coi như nhà ấy, sáo.”

Diệp nghe bước vào, nhưng vẫn cúi gằm mặt, ngẩng tôi.

Bầu khí trở nên gượng vội tiếng:

“Tiểu D/ao, cháu đã người dọn dẹp góc tầng đấy.”

“Cháu xem trước thiếu bảo.”

Diệp tỏ bất nhưng ngay lập tức xua tay:

“Dạ sao Diệp, cháu… cháu người được, ạ.”

Tôi nhíu mày nhịn nổi.

Tự rước khổ vào thân, phải kỹ năng bắt buộc chính ngược văn sao?

Biệt thự nhà họ cả trống, thêm người như sao. Ngủ người việc, khổ và khiến người khó chịu, ý nghĩa chứ?

À, tác dụng nữa.

Khiến bố thêm xót xa.

Nhìn vẫn cúi đầu ấp úng: “Không sao ạ, cháu được”

Tôi mất kiên nhẫn, trực tiếp xách tầng hai.

“Tôi đã đây coi như nhà mình, sáo.”

Tôi giọng bình “Đồ ăn thức dùng, muốn thẳng, cố tình thân. Nhà giàu thiếu đâu, phải tìm khổ.” người tôi, cuối cùng cúi đầu nhỏ:

“Vâng, ơn tiểu thư Diệp.”

Rồi nhẹ kéo vào mới.

Nhìn dáng vẻ co ro như cút ngẩng đầu đ/au đầu.

Rõ ràng b/ắt n/ạt, bộ dạng xem?

nhận được sự lạnh nhạt tôi, dè dặt hỏi:

“Ninh vui sao?”

“Nếu muốn, thể bảo ấy dọn đi.”

Tôi cười lắc đầu:

“Mẹ ơi, thế.”

“Diệp vừa về đã đuổi ấy buồn lắm.”

“Con khó đâu, lo.”

“Vậy tốt.”

Mẹ tay tôi, ân dặn dò:

“Mẹ thực sự vẫn tình với Tiểu D/ao.”

“Nhưng nào, ruột chúng luôn đứng về phía con.”

“Nếu ấy buồn, thẳng, lập tức đuổi ấy đi.”

“Con phải vì bất thòi.”

“Đứa trẻ quá chuyện giấu trong lòng, mà xót.”

Nhìn ánh mắt thương chân Diệp, lòng chợt ấm áp, nở nụ cười chân thành đầu tiên từ khi sách.

“Con biết ơi. Con đâu.”

“Mẹ vậy, mà cân nhắc đủ điều.”

“Yên tâm đều cả.”

6

Nói lòng, thực sự oán h/ận D/ao.

Trong nguyên tác, lương thiện, trọng tình cảm, thơ, tranh đóa trắng tinh khôi xinh đẹp.

Khi biết thân phận thật, lập tức rời từ đầu cuối hề đả động phụ Ninh.

Ngược lại, lòng đầy h/ận luôn tìm cách h/ãm h/ại nên chuốc lấy kết cục thảm.

Còn sau nhiên được mọi thuộc về Ninh:

Tình thân bố – Than biết sao được khi họ hơn tình cảm?

Sự chiều anh trai Thần – Than biết sao được khi đây em cùng cha mẹ?

Tình vị hôn phu Tư Hành – Than biết sao được hôn với nhưng ngờ anh trước?

Tóm lại, khiến khiết lương khiến người thể yêu?

Ai khiến tính đ/ộc á/c, khiến mọi người cuối cùng đều xa lánh?

Dường như sai, ng/u ngốc, cha bạc tình, ngoại mở sẵn.

Hình như tất cả thể trách đ/ộc á/c ích kỷ.

Nhưng, đã biến ấy thành như vậy?

Nếu bị đưa gia nghèo khó, bạo từ nhỏ, sống trong môi giáo dục tồi tệ, ấy nên này.

Cô ấy thể như xưa, thơ h/ồn nhiên, vô ưu vô lo, rằng tình mọi đều quan trọng.

Tôi chính nghĩa phải đòi lại công bằng Ninh.

Tôi tò mò, đặt đóa trắng vào chốn bùn nhơ thực sự, giữ được sự tinh khiết?

Đã rằng muốn tình thân, muốn được thương.

Vậy hết ta.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm