Lăng Linh

Chương 2

12/06/2025 10:57

「Xin lỗi nhé Lâm Uyển Uyển, lúc tôi đặt bạn chưa đến nên không có phần của bạn đâu.」

Lâm Uyển Uyển cắn môi, mắt ngân ngấn lệ, vừa định cãi lại thì đã bị Bùi Yến châm chọc:

「Chỉ là ly trà sữa thôi mà, Lâm Uyển Uyển chắc vẫn m/ua được chứ nhỉ? Chắc không vì mấy chục ngàn mà cãi nhau với Cố Linh Linh đâu ha.」

Các bạn xung quanh đều cười khẩy. Lâm Uyển Uyển mặt tái mét, cuối cùng lẳng lặng ngồi xuống.

Trong thế giới bình thường, tôi thấy Lâm Uyển Uyển thật lố bịch. Trò trà xanh của cô ta lừa được người thường thôi, chứ đối mặt với giới nhà giàu thì chẳng khác gì hề múa. Con nhà quyền quý đứa nào cũng tinh đời, nhìn phát biết ngay màn kịch vụng về của cô. Nên khi Bùi Yến ch/ửi cô, các bạn xung quanh đều ngầm ủng hộ. Xét cho cùng, Lâm Uyển Uyển chính là bản sao của mấy ả tiểu tam, tiểu tứ quanh bố họ.

2

Không khí vui vẻ trong lớp kéo dài đến chiều thì bị phá vỡ.

Hôn phu của tôi - nhị thiếu gia Thẩm gia Thẩm Việt đến muộn, lao thẳng đến chỗ tôi. Mọi người tưởng anh ta tìm tôi, vội nhường chỗ. Ai ngờ hắn nắm tay Lâm Uyển Uyển sốt sắng hỏi:

「Uyển Uyển, anh đến muộn để em chịu thiệt rồi! Ai b/ắt n/ạt em? Anh sẽ đỡ đò/n cho!」

Tôi nhướn mày, hơi bất ngờ. Kiếp trước tôi từ chối Lâm Uyển Uyển, suýt bị bạn bè ch/ửi ch*t nên không kịp thấy thái độ Thẩm Việt. Hóa ra kiếp này dù tỉnh táo, hắn vẫn thế.

Lâm Uyển Uyển khóc thút thít chỉ tay về phía tôi. Thẩm Việt lập tức trợn mắt:

「Cố Linh Linh! Sao em lại ứ/c hi*p người yếu thế thế?」

Tôi nhún vai: 「Liên quan gì đến anh? Có giỏi thì về mách gia tộc họ Cố đi!」

Thẩm Việt hậm hực quay lại an ủi Lâm Uyển Uyển. Tôi ngửa mặt lên trời thở dài. Kiếp trước hắn đã chê tôi quá mạnh mẽ, không nữ tính như Lâm Uyển Uyển biết dựa dẫm. Giờ nghĩ lại chỉ muốn t/át cho hắn một cái. Đồ vô dụng! Chỉ đàn ông bất tài mới sợ phụ nữ giỏi giang.

Chiều hôm đó, Lâm Uyển Uyển ngồi cạnh Thẩm Việt thủ thỉ. Nhìn hắn cười tủm tỉm, tôi tự hỏi sao trước kia lại thích thằng ngốc này.

Tan học, tôi phát hiện Lâm Uyển Uyển cùng ra cổng. Anh trai lái xe sang chờ sẵn. Tôi quen tay mở cửa xe thì bị anh quát:

「Đây không phải chỗ của em! Xuống ngay!」

Tôi ngớ người: Không phải cho em thì cho ai? Lâm Uyển Uyển đi qua mặt tôi, nhìn anh trai đầy tình tứ:

「Cố ca ca, cảm ơn anh đã giữ chỗ.」

Cố Lăng Hàn cười ngốc nghếch: 「Không sao, những năm qua em khổ rồi. Lên xe đi.」

Lâm Uyển Uyển đắc ý liếc tôi rồi ngồi vào. Tôi mỉm cười, kéo cửa sau.

Trên đường, anh trai dặn dò:

「Uyển Uyển là cháu Lý m/a, Lý m/a từng chăm anh hồi nhớ. Năm ngoái bà mất, Uyển Uyển sống khổ cực lắm. Chúng ta phải đối xử tử tế.」

Tôi bĩu môi. Lương tháng của Lý m/a 5 triệu, thưởng Tết 50 triệu. Khi bà mất, tang lễ nhà họ Cố lo hết, lại cho gia đình 200 triệu. Giờ nói Lâm Uyển Uyển khổ sao nổi?

Suốt đường, Lâm Uyển Uyển không ngừng khen anh trai lái xe êm, cảm ơn anh quan tâm. Hoàn toàn phớt lờ tôi - tiểu thơ đích tôn.

Xuống xe, cô ta chen ngang, tay trong tay anh trai bước vào nhà. Quản gia Trương thúc vốn đợi tôi trao cặp, giờ phải đỡ balo của Lâm Uyển Uyển. Tôi lạnh lùng:

「Cô ta tự nhận nghèo mà sai người thành thạo lắm. Trương thúc đừng chiều, vứt đồ cô ta ra ngoài! Lương của chú do Cố gia trả, chỉ phục vụ người nhà. Còn kẻ ăn bám thì đừng dung!」

Quản gia gật đầu, ném balo Lâm Uyển Uyển ra cổng. Nghe thấy động tĩnh, cô ta ấm ức nhìn anh trai. Cố Lăng Hàn quát tôi:

「Có nghe lời anh không? Đã bảo phải chăm sóc Uyển Uyển!」

Tôi cười khẩy:

「Nếu thương Lý m/a, anh cho họ hàng cô ta tiền tỷ, mời gia sư giỏi dạy dỗ. Chứ đem về đây sống không danh phận, mơ làm thiếu nữ quý tộc à? Muốn em chăm sóc ư? Tiểu thư Cố gia không phục vụ con sen. Hay Lâm Uyển Uyển là tình phụ của đại thiếu gia?」

Lâm Uyển Uyển gi/ật mình: 「Cô có thể xúc phạm học vấn, gia thế tôi! Chứ đừng bôi nhọ danh tiết!」

Nhìn vẻ đạo đức giả của cô ta, tôi lắc đầu. Cố Lăng Hàn vẫn ngây ngô tin cô ta trong trắng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
38
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11