Thẩm Vọng Tân đã ra rồi sao?
Lòng tôi đ/ập thình thịch, quay đầu lại, đúng lúc va phải ánh mắt nhạt nhòa của anh.
Dưới ánh đèn mờ ảo lúc đêm khuya, đôi mắt ấy ánh lên thứ quang mang u tối, trầm lặng.
"Thẩm Vọng Tân... anh, anh ra từ khi nào vậy?"
"Đã một lúc rồi."
Anh mặc áo choàng tắm, ngồi ở vị trí rất gần tôi, tư thế thư thái.
Nhưng lại giống như một thợ săn vừa bắt gặp con mồi sa lưới.
"Cái, cái trong tay em..."
"Thấy rồi." Ánh mắt anh dừng lại ở khung hình cuối cùng và ngày tháng trên máy quay phim, khóe miệng nhếch lên, "Món quà tuyệt vời đấy."
Tôi hơi hoảng hốt, "Cái đó... anh có điều gì cần giải thích với em không?"
Thẩm Vọng Tân đứng dậy, bước về phía tôi.
"Chẳng có gì để giải thích cả."
Tôi bị dồn ép, lùi từng bước.
Cuối cùng, dựa vào mép cửa sổ ban công.
Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, cuốn bay mái tóc tôi.
Hương hoa quế từ cây đầy cành tỏa ra thơm ngào ngạt, nồng nàn.
Giọng Thẩm Vọng Tân rất nhẹ, thoáng vẻ lười biếng, tùy hứng, "Vẫn là bị em phát hiện rồi."
Anh cúi đầu, hôn lên đỉnh tai tôi.
Ấm và ẩm.
Dễ dàng kí/ch th/ích th/ần ki/nh tôi.
Tim tôi đ/ập lo/ạn xạ, thì thầm, "Nhưng lúc đó, em còn chưa chia tay mà..."
"Anh chưa từng nói mình là người tốt."
Anh khẽ cười, "Theo đuổi ai, đương nhiên là mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình."
"Anh, anh như vậy là không đúng mà..."
Anh đột nhiên cắn tôi một cái, "Không đúng sao? Chẳng ai dạy anh cả, xin lỗi nhé."
Giọng anh chẳng mấy chút hối lỗi, hành động tràn đầy sự ngang ngược.
"Vậy lúc em mới về nước, anh đợi ở sân bay cũng là..."
"Không thì để em và Giang Chi Hoài nối lại tình xưa sao?"
Thẩm Vọng Tân cúi mắt, nghịch sợi tóc tôi, "Hứa Thức Sơ, anh không rộng lượng đến thế đâu... ngẩng đầu lên, để anh hôn em."
Đêm nay ánh trăng trải dài.
Hoa dành dành góc tường đã tàn, hoa quế rủ đầy cành.
Tôi và anh hôn nhau dưới ánh trăng.
Thời gian như quay trở về nhiều năm trước.
Tại buổi tiệc ngoài trời cuối thu năm ấy.
Thẩm Vọng Tân đến giữa buổi, ngồi ở hàng ghế đầu.
Khi ấy nhạc vừa cất lên, ánh đèn mờ ảo.
Tôi đứng dưới gốc cây quế, vạt váy bay lướt qua đầu ngón tay anh, vô tình làm rơi một hạt hoa quế ấm áp vào lòng bàn tay.
"Tiểu Sơ."
Thẩm Vọng Tân khẽ gọi tôi.
"Ừ?"
Tay anh từ đỉnh đầu lướt xuống, mở ra trước mặt tôi.
Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi thấy trong lòng bàn tay nằm một cánh hoa nhỏ.
"Nhìn này, hoa quế."
- Hết -
Tiểu Thất