Tôi gọi là mệnh Kỳ Lân.
Kỳ Lân ban tử nào xoa sau.
Duy chỉ mẹ này qua vẫn đứa nào.
Dù cha đ/á/nh đ/ập mỗi điều này, vẫn kiên quyết chịu xoa mẹ.
Cho ngày, mẹ chịu nữa, t/át ba cái rõ đ/au: "Đồ tiện nhân! Mày để mở mày mở hạ sao?"
M/áu chảy dài trên mặt, đầu lên: "Mẹ chắc chứ?"
Mỗi mạng sống ban phát, phải trả giá m/áu tộc!
1
Hôm nay dẫn nhà.
Ở cái hẻo lánh này, chính nắm quyền sát.
Trưởng xách theo heo, ông ta bê giỏ bò, nở nụ thiện bước cửa.
Vừa thấy bà vội đặt giỏ xuống, nắm tay nói chuyện rối rít.
"Chiêu Quân này... ngồi đi, ngồi đi! Đứng gì!"
"Ôi dào, g/ầy thế này? Bảo mẹ hầm cho bổ chứ!"
Nghe hầm, nước bọt ừng ực.
Cha tức nở nụ nịnh bợ: "Anh chị chơi... lại thế! quá đi..."
Khi hỏi mục chơi, tất đổ dồn ánh tôi.
Trưởng xoa xoa tay, giọng ngập "Cái này... nhà mãi chịu cho cu nào cả!"
"Dĩ nhiên, phải do vấn đề! Nhưng Chiêu Quân xem giúp..."
Tôi hiểu ngay để xin "lộc".
Cha thúc cùi chỏ: "Còn đờ đẫn nhanh đi!"
Tôi nhìn chằm chằm giây.
Bà ta hơi ngượng ngùng.
Tôi mỉm cười, vén áo bà ta đặt tay lên bụng.
"Muốn đôi gái hay nam?"
Họ sửng sốt.
Hồi lâu mới vỡ lẽ đang lần đôi!
Cả méo miệng.
Vợ bật thốt: phụng..."
"C/âm Trưởng quát ngắt lời, trừng rồi ngoảnh híp mắt: "Tất nhiên là tử rồi!"
Tôi gật đầu, xoa xoa bà "Sớm long tranh châu."
Nghe suýt nhảy cẫng lên như n/ổ.
Họ vui vẻ để lại xấp tiền rồi hớn hở ra về.
Cha mân mê xấp tiền đếm đếm cất thịt tủ, chỉ c/ắt miếng nhỏ, số lại khóa ch/ặt.
Tôi biết, đó là để dành cho đứa tương lai.
Nhìn bóng đôi chồng thôn, nở nụ đầy ẩn ý.
Tính nhẩm lại, "nhập của sắp rồi.
2
Tôi ra mệnh Kỳ Lân.
Phụ nào xoa phúc, trai.
Hơn chục qua, cho hơn mươi bé trai.
Nhờ mệnh này, các đình ban luôn lễ nhà mỗi dịp lễ Tết.
Dù nghèo khó, nhà chưa bao giờ thiếu thốn, tiền bạc cũng tích cóp ít.
Dĩ nhiên, những thứ đó mẹ khóa ch/ặt tất cả.
Những lo toan thường nhật thiếu thốn, nhà hầu như có.
Thế nhưng mẹ vẫn thường xuyên đ/á/nh đ/ập.
Lý do chỉ một.
Hôm nay công bố th/ai, hí hửng tạ ơn, dúi tay mấy trăm nghìn.
Cha toe toét, thấy rư/ợu trong nhà uống gọi điện cho "Cho anh xin chai!"
Điện thoại vọng ra giọng hay em đứa thứ hai, nếu là thì dịp tiệc đầy tháng! À mà anh chị cũng cố nhé!"
Nụ trên cha dần tắt lịm.
Đó là nỗi đ/au ngầm của đình tôi.
Cúp cha lặng lẽ châm th/uốc.
Mẹ hé răng, lẳng lặng dọn dẹp.
Khi chạm cha, ông ta đi/ên, đ/ập vỡ đĩa rồi thụi mẹ quả đ/ấm!
"Con đĩ này! Để nào ra đường!"
Những cái t/át như mưa trút mẹ.
Tôi do dự bước tới kéo cha: "Ba ơi..."
Cha t/át cái rõ đ/au: "Mày quyền chen à?"
Nhưng ông ta cũng ng/uôi gi/ận.
Cha chỉ thẳng tôi: "Tào Chiêu Mày ban cái cho hạ, ban cho nhà mày mống?"
"Nghe đây! Sang mà cu, b/án mẹ mày bên!"
Nói rồi ông ta đạp cửa bỏ đi.
Tôi ôm đ/au điếng, đỡ mẹ dậy.
Mẹ phẩy tay ra, nhìn ánh vô h/ồn.
3
Tiết Thanh minh đến.
Theo tục lệ, đàn bà lên m/ộ.
Chuẩn đồ cúng xong, phải đứng xa xa đàn ông lễ.
Thế nhưng hôm nay, nhà Tôn lệ".
Dĩ nhiên phải ý thế sẽ đ/á/nh ch*t.
Là do chồng bà ta cách" cho khu tổ.
Lý do... bàn tán xôn xao.
"Bà nhà Tôn tiếng rồi!"
"Ừa, cô ấy vừa cu cùng lão Tôn, phúc đức lắm!"
"Đang ở lên tổ, dự hiếm có!"
Tôi thầm lạnh.