Tôi muốn bỏ trốn, giấu mình như dụng, tự lừa dối bản thân mà rằng, thôi bỏ đi.
Đàm như vậy hài hơn chút không?
Có bớt chút không?
Mạng trả phần chưa?
10
Sau khi ra, muốn trở về căn phòng thuê nữa, tiền trên đều đưa cho Lâm Dư đóng phí, và cũng hứa Giang liên lạc Lâm Dư nữa, chẳng đi.
Sau ba tháng, lần trở thành gia cư.
Vẫn chẳng gì toàn thân vẫn mỗi thẻ căn cước.
Ba tháng này gắng sức sống, gắng sức muốn minh bản thân, cùng là cười.
Tôi biết Giang biết cách nào, biết tìm thấy ra sao.
Hôm đột nhiên nhớ mẹ, nhà tù.
Thực ra thân thiết lắm mẹ, họ vào tù khi tám tuổi, bao năm qua, vì qu/an h/ệ cũng ít khi họ.
Tình cảm gia đình trong luôn cụ hóa.
Nhưng đột nhiên nhớ họ da diết.
"Tiểu chúng sắp con định đại đâu? Lúc nhà mình chuyển con chăm chỉ, nuôi con."
"Tiểu rồi con chưa ăn há gói nhỉ? Hồi nhỏ con lắm, cũng đòi gói hồi bận quá... Ài, sau này thời gian nhiều lắm, cũng gói cho con."
"Tiểu là con thiệt thòi, sau này nhà mình bao giờ xa nhau nữa!"
Tôi ôm ống nghe nên lời, gật đầu lia lịa.
"Vâng!"
Mẹ hôm vui, cứ lẩm bẩm cho khi bị sát nhà tù đưa vì hết giờ.
Trước khi đi, bà đột nhiên giãy giụa dữ ngoảnh gì, chằm ánh mắt ấy như x/é toạc lồng ng/ực m/áu me lênh láng, đ/au tê đ/au nỗi hơi thở cũng nồng mùi m/áu 🩸.
Linh cảm trong gào thét, như muốn ra khỏi ng/ực vậy.
Lúc rời buổi nuôi, Giang đang đợi ngoài, thấy ra, đột ngột tới, ôm thật ch/ặt.
"Tiểu Tiểu Lê..."
Anh muốn Chắc bản thân cũng lặp lặp Tiểu Lê..."
"Đàm Giang."
Tôi tiếng:
"Trong anh, đỡ đ/au đớn hơn chút không?"
Tôi đẩy vòng tay ra, đứng diện:
"Đàm mạng n/ợ anh, trả phần chưa?"
Đàm Giang môi khẽ động đậy, rốt chẳng câu nào.
Tôi cười, cười cách thê lương.
"Tôi nhớ, hồi nhỏ, nhân quả luân hồi, thiện á/c đáo chắc đang năm trước, ăn mạng anh, may thêm nên bây Giang..."
Tôi ngừng lại, đầu anh:
"Bây giờ trả cho anh, muộn quá không?"
Đàm Giang sững sờ, trong mắt là thứ cảm xúc hiểu nổi, lát sau bỗng lao tới, ôm thật ch/ặt, thậm chí cảm thấy... đang run.
"Không!"
Không Không muộn? Hay là đừng?
11
Tôi trở về thự nhà họ Đàm, năm.
Đàm Giang thuê giữ 24 giờ, luôn bác sĩ tra sức khỏe cho còn bác sĩ tâm nữa, là giọng dịu dàng.
Chị ấy kín đáo, thận trọng, đang dẫn dắt mặt ký ức đêm đó.
Sau này, đây còn sát.
Khu nhà cũ nát giám cũng chẳng nhân nào, họ cố tìm tôi.
Tôi co rúm giường, mắt ngầu.
Đàm rốt đang giúp hay muốn lần làm nh/ục tôi?
Tôi bỏ đây chẳng phải kết cục kế hoạch suốt phút mong đợi sao?
Chẳng phải từ đợi, đợi từ bỏ chính mình sao?
Vậy thì, thắng mọi thứ như mong muốn!
Tôi bắt đầu tất bác sĩ, dì Mạnh chăm năm ăn ở, thậm chí Lâm Dư Giang tìm tôi!
Tôi đóng kín bản thân, chẳng muốn ai.
Khoảng thời gian Giang dường như đột nhiên cần làm cũng nhà tôi.
Anh như trước kia, dịu dàng, chẳng bao giờ đáp lại.
Mỗi cho đủ thứ ăn, toàn là những thích.
Anh tất đều tự tay làm, dì Mạnh chút, chút.
Anh cho lại, chuẩn bị trường tốt nhất, còn thuê gia sư giỏi nhất.
Anh nói: khai giảng con phải khỏe lại, phải bắt kịp Tiểu nếu bị các bỏ xa."
Lúc gì?
Tôi hỏi lạc đề:
"Đàm năm xưa, tìm thấy rồi phải không?"
Đàm Giang kiện cùng bệ/nh lần nữa.
Hình ph/ạt trễ cùng vào đầu này, tìm trí đáng về nó.
Cuộc hứa hẹn, dường như chẳng còn cơ hội.
Nhưng ta!
Tất đều là chúng đáng nhận.
"Đàm bây giờ, coi như xóa n/ợ chưa?"
...
Nghĩa trang Nam Giao bia m/ộ, bia chùi bong, ánh nắng rải trên nhỏ, cô trong khoảng hai tuổi, cười rạng rỡ và phóng khoáng.
Dưới là dòng chữ nhỏ:
【M/ộ hiền Vân】
Trước bia m/ộ, đặt bó hoa cúc bóng bàn, đầu lá tươi còn đọng giọt nước.