Ngày năm x
Thi kỳ, đứng toàn trường.
Cho phép tự hào một chút.
Tôi tưởng tượng nụ rồi, hình như ông lâu lắm rồi cười.
Ngày năm x
Hôm về nhà, và anh trai nhau kinh khủng. Lần anh đỏ mặt nói ích kỷ. đến mức người, mãi làm mà thua.
Trong cảm khó chịu, chỉ mong gia đình thuận, bình yên.
Ngày năm x
Cuối kỳ lớp chênh điểm đạt nhất trường.
Về nhà, nói những khó nghe.
Cấm việc theo về là ph/ạt tôi.
Tôi hiểu, điểm quan đến sao?
Ngày năm x
Không hiểu vì sao.
Lên lớp dù đến 1h sáng, tích tệ.
Mỗi lần mang điểm về đều bị m/ắng.
Tôi muốn nói ông: cố gắng, thực sự cố.
Nhưng dám.
Gần đây gi/ận vì anh từ chối lưu học.
Tôi hiểu anh hơn.
Ngày năm x
Bố và anh lúc gay gắt.
Tôi bẽn lẽn gõ cửa phòng anh: 'Anh ơi, đ/au không?'
Thấy vết tay in trên má anh.
Anh đỏ mắt: 'Vivi, anh xin lỗi em.'
Tôi ngạc nhiên.
Lẽ ra xin lỗi sao?
Ngày năm x
Anh rồi.
Sau trận vã anh bỏ nhà ra đi.
Bố quát theo: giỏi đừng về!'
Tôi anh đơ cứng nơi cửa.
Anh nói: sức khỏe, bất hiếu.'
Ngày năm x
Cùng tiễn anh ở sân bay.
Mẹ điện hoài, ông bận.
Hai đứng nhìn anh đi.
Lặng nhìn nước và lưng kiên quyết anh.
Ngày năm x
Thành tích thất vọng triền miên.
Bố dùng hết h/ệ tìm giáo kèm cặp, vẫn khá hơn.
Hôm chỉ thẳng mặt m/ắng: 'Đầu óc mày để đâu? ng/u thế? Càng đần! Không bằng anh mày một góc!'
Đêm khóc thút thít suốt đêm.
Con thật sự cố hết sức...
Ngày năm x
Thi đại đậu hạng nhất.
Bố vui.
Ông luôn nghĩ đào tạo sinh Thanh Hoa - Bắc Kinh.
Chọn trường, muốn ngữ - môn sở bắt đăng ký kỹ thuật.
Không dám kháng.
Nếu ngoan bớt thất vọng...
...
Bố đóng sập cuốn nhật ký.
Thấy đôi đỏ và thân hình r/un r/ẩy ông.
'Bạch Xuyên! Trong gái, giới chỉ mình người thôi!' Mẹ toàn suy sụp.
9
Mẹ mỗi trang nhật ký đều viết về coi ông đến vậy.
Từ nhỏ bộc lộ, sự áp chế dám hiện.
Hơn cũng nổi lo/ạn.
Giai kháng đến muộn hơn người - vào đại học, bắt nội trú.
Một hôm huynh cùng phòng (người đến mời phòng cơm, dặn dò mọi người đỡ ấy.
Tối nghe ba 'con yêu' thiết tha, trên luôn quan tâm, chăm sóc nhóm.
Khi tiễn chúng về ký ông dặn dặn lại gìn sức khỏe. Lúc rời đi, ông đỏ hoe.
Tôi nhận ra: Hóa ra cách xử như thế.
Tôi tưởng chỉ cần tôn là đủ.
Ấn tượng hơn thi Anh văn cấp 6, điện khóc lóc Ông an ủi hồi lâu.
Cúp máy, vui vẻ mời phòng trà sữa.
Nhìn hồi phục tinh thần, dám tưởng tượng nếu mình bị m/ắng nào.
Dù đối mặt bản thân cũng tự dằn vặt, nghi năng lực, vào vòng luẩn quẩn...
Từ muốn sống.
Lần trái ý chọn môn tự chọn yêu thích.
Bố nổi trận lôi đình.
Lần lại: 'Sao quyết định mình? thứ thích?'
'Vì lựa chọn mày toàn phủ nhận phàng.
Tôi khóc: 'Chẳng lẽ chưa từng sai?'
'Bố sai chỗ nào?'
'Anh ra đi, h/ận chút nào sao...'
'Mày muốn theo Nó ở nước ngoài lắm! Rồi quỳ xin
'Bố ơi! bao giờ nghĩ cảm con? người ta yêu thương tôn cái?'
'Bố làm tất vì các con!' Giọng điệu đầy chính nghĩa.
Không thuyết phục được, đành nghe theo.
Cuối cùng đến môn tự chọn theo ý ông.
Từ bắt oán h/ận.
Càng về tiếp tục kiểm soát tôi, mối h/ận sâu.