Tôi đi theo cô ta, thấy cô ấy cầm một gói bột cho vào cốc nước rồi bưng lên lầu, vào phòng Cố Bạch.
Sau khi cô ta đi, tôi vào phòng thay nước đó.
Giờ nghĩ lại, chắc trong cốc nước đó đã bị bỏ th/uốc.
Đạo diễn yêu cầu kéo dài thời lượng của nhóm sản xuất chương trình cũng là do nghe lệnh Trịnh Đình mới gọi điện cho tôi, mục đích là để giúp Trịnh Đình diễn vở kịch này.
Nhưng cô ta tính toán đủ đường mà không ngờ tôi đã sớm nhìn thấu âm mưu của cô ấy và thay nước đi.
Trịnh Đình thấy Cố Bạch, kinh ngạc thốt lên: "Anh ở đây? Làm sao anh có thể ở đây được?"
Cố Bạch khó hiểu: "Sao vậy?"
Tôi giải thích tình hình với anh ấy, anh nhanh chóng hiểu ra.
"Có hay không, lên lầu xem một chút là biết."
Căn biệt thự không có lối ra nào khác, muốn ra ngoài phải đi qua phòng khách, trừ khi Cố Bạch nhảy từ tầng hai xuống, nhưng không thể nào anh ấy lại bình an vô sự.
Trịnh Đình rõ ràng cũng hiểu điều này, cô r/un r/ẩy: "Vậy người ở trên lầu là...?"
Mắt cô vô h/ồn, miệng lẩm bẩm không thể nào, rồi cô chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn tôi: "Là cô!"
Tôi nắm tay cô: "Em đang nói gì vậy?"
"Đừng sợ, chúng tôi sẽ đứng ra bảo vệ em."
Tôi giơ điện thoại, tất cả cùng lên lầu.
Tôi đẩy cửa, bật đèn.
Quần áo vứt bừa bãi dưới đất cho thấy sự cuồ/ng nhiệt vừa qua.
Trên giường nằm một người đàn ông.
Anh ta không mặc gì, chỉ có góc chăn che phần nh.ạy cả.m.
Quản gia bá bá đi tới t/át một cái đ/á/nh thức anh ta.
Người đàn ông đó mở mắt, thấy chúng tôi, đờ người ra.
Và tôi cũng nhận ra anh ta, chính là ông chủ tiệm rau.
Trịnh Đình thấy cảnh này, hét lên rồi ngất đi.
13
Phòng khách.
Ông chủ tiệm rau một mực phủ nhận.
"Không phải tôi, là cô ta dụ dỗ tôi."
"Cô ta cứ gọi tôi là anh, còn nói sẵn sàng hiến thân cho tôi, cứ cố dính vào người tôi, bắt tôi giúp cô ta!"
"Cô ta nói yêu tôi đến ch*t đi sống lại, thà làm tiểu tam cũng được."
Trịnh Đình vừa tỉnh dậy, nghe xong lại ngất tiếp.
Ông chủ tiệm rau vẫn tiếp tục.
"Đều tại cô ta, không liên quan gì đến tôi, cô ta rên rỉ đầy khoái cảm."
Trịnh Đình tức đến tỉnh lại, cô hét lên: "Mày nói bậy, tao không có rên!"
Tôi ậm ừ: "Vậy ý em là ngoại trừ câu đó, những gì anh ta nói đều là sự thật sao?"
Trịnh Đình c/âm miệng.
Cư dân mạng được dịp hóng drama.
【Cái này xem miễn phí được sao? Kí/ch th/ích quá!】
【Bề ngoài hoa nhài thuần khiết, bên trong lại rên rỉ hơn ai hết.】
【Có phải cô ta định ngủ với Cố Bạch nhưng nhầm người không?】
Tôi trực tiếp khoác tay Cố Bạch: "Anh à, có vẻ họ đã có tình cảm hai chiều rồi, anh gọi điện cho tổng giám đốc Trịnh ngay đi, báo tin vui này."
"Biết đâu, ông ấy sắp được bế cháu rồi!"
Trịnh Đình chỉ tay vào tôi gào lên: "Cô nói bậy!"
"Gì cơ?" Tôi lên giọng, "Em nói em muốn thêm lần nữa?"
Tôi lập tức quay đầu, "Anh à, nhanh lên!"
Cố Bạch cúi đầu mỉm cười, rồi gọi điện.
Trịnh Đình lao tới gi/ật điện thoại, tôi né người, cô ấy chổng bốn vó té sấp mặt.
Mười phút sau, bố Trịnh Đình là Trịnh Đại Quang tới.
Chúng tôi chưa kịp nói, ông đã t/át cô một cái.
"Đồ tiện nhân! Tao nuôi mày không phải để mày quyến rũ đàn ông! Lại còn quyến rũ thằng b/án rau, mày không biết x/ấu hổ sao?"
"Mày không bảo với tao là sẽ chinh phục được một công tử nhà giàu sao?"
"Tao nói cho mày biết, tài sản nhà này đều là của em trai mày, nếu mày không lấy được chồng tử tế thì đừng có về nhà!"
Mọi người sửng sốt.
Cho đến khi cư dân mạng khui ra, bố Trịnh Đình là Trịnh Đại Quang vốn là du côn nông thôn, sau trúng giải đ/ộc đắc xổ số, thành kẻ trọc phú. Ông ta chỉ muốn leo cao để vượt tầng lớp. Trịnh Đình là vũ khí của ông ta.
Còn Trịnh Đình - người luôn đóng vai tiểu thư bạch phú mỹ, "không cố gắng thì về nhà kế thừa gia sản" - thực chất chỉ là món hàng được gia đình định giá, Trịnh Đại Quang muốn cô lấy một công tử nhà giàu.
Fan của cô bỏ fan hâm m/ộ chuyển sang chống đối, mạng lên án cô hàng nghìn tầng, cư dân mạng đồng loạt yêu cầu cấm sóng cô.
Phim truyền hình của cô bị ngừng phát sóng, hợp đồng quảng cáo đều hủy bỏ.
Cô ta hoàn toàn xong đời.
Sau khi giải quyết xong chuỗi hỗn lo/ạn này, tôi vươn vai, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Cố Dục Yếm cũng về nhà riêng anh m/ua, Lưu tỷ và quản gia bá bá cũng đi rồi.
Căn nhà giờ chỉ còn tôi và Cố Bạch.
Tôi và anh nhìn nhau, tôi cười gượng: "À này, em đi ngủ trước đây."
Nói xong quay người định đi, anh kéo tôi vào lòng: "Vội gì."
"Vợ à, giúp anh cởi cà vạt."
Hết.