Mẹ tôi khuyên nhủ ấy, chắc chắn sẽ chẳng nói gì.
Cách nói và hành động của luôn co khó hiểu.
Mẹ tôi bị tôi thuyết phục, lý do để từ chối.
Hôm tôi đưa đến trường mẫu giáo.
Khi mặc đồ vệ hiện tôi.
Tôi nhịn được bật cười.
Còn điện thoại chụp hình.
Cô vội vàng đưa mặt.
Tôi nhóm chat.
Mẹ lập nút like.
Chị trừng mắt nhìn ánh mắt đầy h/ận hai nắm ch/ặt thành quả đ/ấm.
Cô gằn giọng nói: "Xóa ngay".
Tôi quay cợt bên cạnh:
"Chị tôi ngại ngùng đấy".
Những xung gật đáp lại.
Chị mọi người cười, nhíu tỏ vẻ bị s/ỉ nh/ục.
Tôi giả vờ tâm tiến lại gần:
"Chị căng thẳng, dễ hòa mà".
Mặt sắc trắng rồi đỏ ửng.
Cô kìm cơn gi/ận, lại vẻ nhu nhược thường ngày.
Nở nụ khó coi hơn khóc.
"Em cố gắng việc đây".
Mấy tan ăn cơm xong phòng.
Không như vẫn ngồi khách trò tôi.
Mẹ định thăm.
Tôi vội ngăn lại:
"Mới mệt mỏi thường, để nghỉ ngơi đi".
"Vả lại có thể tâm cả đời sao? phải tự ki/ếm sống thôi".
Tôi hiểu rõ đồ của họ.
Cô cố tình tỏ như vậy.
Chính tôi xót xa, nữa.
Công việc này khiến nếm trải toàn nh/ục nh/ã.
Cô tôi càng để nguyện.
Sáng sau, bỏ cả bữa sáng làm.
Mẹ tôi đầy lắng.
Cố nhét cho tôi cho ấy.
Còn dặn dò tôi:
"Con nếu mệt quá thì nữa".
"Con biết rồi".
Tôi về cổng khu dân cư.
Mạnh rụt cổ dám nhìn.
Tôi tiến tới ra.
"Muốn ở xinh đẹp không?"
Cậu gật lia lịa:
"Muốn. đẹp, em muốn".
Cậu định gi/ật ảnh.
Tôi lưng, trừng mắt quát:
"Nghịch nữa tao ném đấy".
Cậu rụt lại đứng im.
Vẻ ấm ức tội nghiệp.
"Chị xinh thích em đấy".
Nghe tôi nói, x/ấu hổ miệng khúc khích.
Tôi bông giả đưa cho ta.
"Chị thích lắm, mai sáng em dẫn về nhà xem sẽ vui lắm đấy".
Mạnh cầm vui sướng reo lên:
"Chị vui".
Sợ quên, tôi nhắc nhắc lại lần.
"Mai sáng dẫn về nhà xem nhé".
Thấy lẩm nhẩm lại mấy tôi yên tâm làm.
Sợ tôi đổi giờ hẹn thành tối.
Vì thế tôi đợi tan về.
Khóe môi xệ xuống, khuôn u ám.
Lúc tan một học sinh gọi "cô lao công".
Cô đến mức nói năng gì.
7
Trước cổng khu dân cư đâu.
Tôi thầm phào.
Sáng sau, tôi cửa từ sớm.
Tôi dưới tòa nhà của Nhiên.
Tào Cầm xách làn xuống.
Không lâu sau, nhảy cẫng theo ngoài.
Tôi đứng cửa nhà Nhiên, mò chìa khóa khung cửa.
Nhà Cầm chỉ có một ngủ.
Phòng ngủ dành cho Nhiên, Cầm kê giường nhỏ trong khách.
Tôi chui xuống giường khách.
Tôi đợi, chờ dẫn vào nhà.
Những chỉ suy đoán của tôi.
Tôi chứng minh xem có cấu kết Cầm hại tôi không.
Không ngờ cả người vào nhà.
Có lẽ Cầm chợ gặp nên quay lại.
Mạnh buông họ, hối hả vào bông giả.
"Tặng xinh".
Chị khen ngợi:
"Đẹp cảm ơn em. rất thích".
Mạnh gãi hì hì.
Chị dịu dàng nói ta:
"Em vào trốn đi, chúng chơi trò chuột nhé".
Mạnh vỗ hưởng ứng.
Nhanh chóng đóng cửa ngủ lại trốn.
Cửa đóng.
Chị lập mặt:
"Chị nói trói được con nhỏ em tôi sao? tay?"
B/ắt tôi? Hóa mấy ngày qua tôi chọc gi/ận ấy.
Tào Cầm khẩy:
"Con bé biết tôi quen rồi, sao tôi dám hành động bừa".
Chị gi/ật mình:
"Sao biết quen tôi?"
Tào Cầm lúc này bị tôi dẫn vào bẫy.
Bà ừ cho qua.
Chị nhìn sự hốt hoảng, sắc lập âm trầm:
"Chị để lộ tẩy rồi phải không?"
Tào Cầm cúi im lặng.
Chị gi/ận dữ quát:
"Chị nhà có người nối dõi không? có thể thế hả?"
Cô như trút gi/ận mấy ngày qua người Cầm.
Tào Cầm ban nhẫn nhục.
Nhưng tiếng ch/ửi rủa càng lúc càng lớn.
Bà đứng phắt dậy, chống nạnh:
"Tại con gà mái đẻ trứng thối, kia van xin tôi cho cơ hội. Giờ định phủi sạch sao?"
Chị đỏ mắt nghẹn ngào:
"Chị b/ắt để thằng con hãm hiếp Nếu phải vì nắm kh/ỏa th/ân của tôi phải cho nhà đâu? Giờ để con kia biết chúng quen nhau, nghi ngờ thì ăn gì được nữa?"
Tào Cầm điềm nhiên:
"Không thì tôi bắt như cô, nh/ốt vài trong nhà, đảm ngoan ngoãn nghe lời".
Ở khuất, ánh mắt lóe sát khí.
Rồi nhanh chóng mềm giọng:
"Tôi và khác nhau. côi, về bị bắt, mất tích hay. Còn con nhỏ đó, chỉ mất, trường học và sẽ báo cảnh sát ngay. nghĩ mình thoát được sao?"