Anh xóm từng là thần đồng dương cầm.
15 tuổi đã đoạt số giải thưởng.
Nhưng từ khi quen học lớp tôi, để mặc đùa trên cây đàn quý anh.
Còn mà bỏ đ/ập đàn, sa đọa.
Thế là mách bố mẹ anh.
Anh xóm học.
Sau này, trở thành ngôi sao nhất làng giải trí.
Khi vào công ty làm thực tập sinh,
Anh ngẩng mặt, chỉ tay phía tôi:
"Chọn đi."
Tối đó quản lý rư/ợu, đưa vào phòng các đầu tư.
Anh đứng ngoài khẽ điếu th/uốc trên môi.
"Đây là trả ơn vụ tố giác năm xưa của cô."
Tôi ch*t thảm trong đêm đông giá.
Mở lần nữa, trở thời xảy ra.
1
"Kéo thần tuyết trên đỉnh núi cao xuống trần thú lắm nhỉ?"
"Môi mỏng thế, biết có khéo không?"
Bạn bàn chống cằm buông lời trêu đùa.
Đối diện sân, bên là bóng dáng cao g/ầy của 18 tuổi.
Tôi mình tỉnh táo, tay ôm ng/ực thở gấp.
Quay sang, người kiếp trước đã phá hủy cuộc đời tôi.
Cô đang chống cằm, ánh khiêu khích nhìn phía anh.
Tôi bình tĩnh đóng sập sổ.
"Tôi bài, đi."
Cố bĩu môi: "Cậu tò sao? nói thầm thích mà?"
Tôi nảy. Ở tuổi 17, từng phạm hai sai lầm.
Một là thầm xóm.
Hai là tố giác đầu của anh.
Nghĩ đến đêm mùa đông tuyệt vọng kiếp trước, siết ch/ặt tay, răng cắn nát môi.
2
"Không, từng thích ấy."
Tôi trả lời dứt khoát.
Cố mãnh: thì tốt. Tớ vừa hò Ngôn, sợ buồn nên nói."
Kiếp trước, tuyên bố chủ quyền như vậy.
Cố là hoàng trường, từng cặp chàng trai trai trong trường.
Cô sống phóng túng, th/uốc, uống rư/ợu, bar mẫu trái ngược gái ngoan.
Nhưng chính điều đó thu kẻ sống như Ngôn.
Nhớ phút cuối kiếp trước, nắm ống tay áo của anh, khẩn khoản:
"Dù h/ận đến mấy, nên làm thế!"
Nhưng chỉ lạnh:
"Cô muốn nào khác ư? Nếu phải đã ch*t. Sao được sống yên ổn?"
"Tần Tư, thế giới công bằng."
Đúng vậy, lời tố giác của tôi, học.
Cố trượt đại lấy tên c/ôn đ/ồ, ch*t trong phòng th/ai lậu.
Ôn nghĩ nếu im lặng, đã ch*t.
Tất là lỗi của tôi.
Tôi cúi mặt:
"Chúc hai người hạnh phúc trọn đời."
Cố ngạc nhiên nhìn bỏ đi.
3
Thời gian trôi qua.
Hai người hò lén lút.
Họ trốn học xem phim, đôi, nhau trên vòng mặt trời.
Phi xe máy giữa đêm khuya.
Quên mất phận học sinh.
Tôi lùng quan sát, tập trung thi.
Kiếp trước Ngôn, chọn làm nghệ sĩ.
Giờ chuyển sang hệ phổ thông, quyết tâm thi đại học.
Một ngày nọ, khoe khoang:
"Ôn đúng là gã mọt sách! Chẳng biết gì ngoài đàn. Nếu danh tiếng, thèm hắn."
Bạn A: "Nói phét! Hắn thích cậu? Chắc chỉ đùa thôi."
Cố Mỹ: "Tin không? Tôi bảo đông, tây."
Bạn B: "Nghe nói sắp thi piano. Cậu có khiến bỏ cuộc không?"
Cố Mỹ: "Dễ Chờ mà xem."
Tôi gần đó, biết rõ giải nhất cuộc thi mang suất học.
Kiếp trước dù can mất giải chia tay.
Lần can thiệp, liệu lịch sử có lặp lại?