Nghiêm Chấp khẽ hỏi đang chụp cho đứa nhỏ.
Tôi nheo mắt, hướng đứa bé tạo bình thản nói như chuyện "Hắn đời."
Tống khởi nghiệp vẫn giao du với giới giang hồ, sống ở pháp lý mờ.
Vốn dĩ che giấu rất nhưng từ sau vụ b/ắt c/óc, dần phát điều giấu tôi.
Cho x/é mặt nhau vì Khương Tiều.
Từ đó, bắt đầu thu chứng cứ đủ để tống tù.
Rồi gửi tất cả cho Khương Tiều.
Hắn tình với Khương nàng đâu cần cho đường lui.
"Mai về Bắc Thành thăm hắn." nói vậy, Chấp ngạc "Sao?"
Tay sợi chuyền hình chìa lớp áo len.
Tôi cần thúc với Sơn, khép lại quãng đời từ 18 31.
15
Gặp lại trong buồng giam, g/ầy trơ xươ/ng như bộ xươ/ng di động.
Khuôn mặt u ám bỗng bừng sáng thấy tôi: "Linh Linh, em đến."
Hắn chính làm.
Tống thở dài: "Anh sẽ có ngày này. mà đã kịp chuyển tài sản cho em..."
Tôi im lặng cho bức thư tấm ảnh.
Nhìn đồ, mắt đỏ ngầu.
"Ảnh thư anh gửi hôm trả giữ cũng ích."
Đó là tấm chụp chung của mười năm trước ở lữ hành, chàng trai cao lớn cô gái rỡ cười tươi như hoa.
Còn bức thư... do 21 viết cho nội dung, nhưng thấy giọt nước mắt rơi phong bì.
Hắn nghẹn giọng: "Anh xin lỗi..."
"Trả anh chuyền." tháo sợi chìa cho hít thúc gặp.
"Từ nay nữa. Vĩnh biệt, Sơn."
Hắn ngột gào thét: "Thẩm Linh! Anh xin lỗi! Anh sai rồi!"
Cai ngục lập tức kh/ống ch/ế hắn.
Tôi lùi bước, bỏ ánh mắt tuyệt của rời phòng thăm nuôi.
Bước ra ngoài, trắng xóa trời.
Trong màn tuyết, nhấn ga rời đi luyến tiếc.
Những năm tù đang chờ - nỗi đ/au bằng nửa đời tôi, mới là lời xin lỗi thực sự.
Còn tôi, kẻ đã thoát khỏi vũng lầy, sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
-Hết-