Mẹ gật đầu: "Ưu tiên tiền thách trước là đúng rồi. Con gái xinh đẹp tốt nghiệp đại học, muốn lấy nào chẳng được. Chỉ vì cháu là tử đứa có tình cảm. Bằng không..."
Bố nhìn sắc tái mét ngắt mẹ: "Thôi để mai bàn tiếp vậy. Giờ mời cháu cơm đã."
Ông ấn Minh ngồi xuống, cho ấy miếng sườn. Đùng Gia Bảo ném cái đùi gà đang gặm dở Minh: "Đồ Cấm ăn sườn tao! là tao!"
Chiếc đùi gà rơi tõm tô canh trước b/ắn nước canh lên cậu. đầy.
13
Tối Minh đụng đũa. Cậu về thay quần áo rồi vội vã về.
Hôm gọi điện thông báo đồng ý, đề nghị chia tay. Kết quả này với thức trắng đêm dự đoán.
Ba ngày gọi đến, nghẹn có đợi không? Cho năm năm, nhất định đủ vạn sính lễ, rước về thật long trọng!"
Nỗi xót lẫn cảm động ùa về, rơi nước "Anh xin lỗi, lại..."
Trương Minh dàng: "Không sao, sau này mình sống cho riêng mình. Lan tin nhé? Em hạnh phúc. Đợi anh, không?"
Tôi lau nước "Ừ."
Từ Minh tình nguyện sang Phi kỹ thuật Cậu liên nữa, chỉ gửi bưu thiếp mỗi dịp Tôi biết, đang chí lớn.
Nhưng hẹn năm năm giờ thành sáu năm. Đặc biệt, Tết năm ngoái nhận thiệp. Tôi nghĩ buông hứa.
Sáu năm qua, miệt tiền và chuẩn tinh thần đ/ộc thân cả đời. Ai cô gái vạn thách cưới? Đó là xin hay m/ua Về sau sống cho ổn?
Năm ngoái, m/ua căn ngủ này. Dù nhỏ nhưng đủ để an phận tuổi già. Không Gia Bảo liên tục họa, thành cá chậu chim lồng trả th/ù.
Xuống tầng hầm, lau vội giọt lệ. nghĩ, ngày xưa thách vạn, giờ b/án đúng vạn trớ trêu thay!
14
Nửa tháng sáng tinh sương, ngồi ở sân nhìn vali đờ đẫn. Không báo cho về việc b/án nhà, chẳng mình sắp xa.
Còn nửa nữa là lên máy bay. Đột nhiên, số lạ hiện lên màn hình.
Nhấc máy, giọng hốt hoảng: Lan! Mẹ t/ai n/ạn rồi!"
"Sao cơ?" Tôi choáng váng.
"Ở viện tổng số 1, ngay đi!" Giọng khàn đặc.
"T/ai n/ạn thế nào? Nặng không?" Tôi vừa hủy vé điện tử vừa kéo vali.
"G/ãy cả chân! Trên đường đón và Vân Hạo về thì xe ba đ/âm!" Chị như sắp khóc.
"Mẹ ơi, nội có không?" Gia Bảo chen vào.
"Không đâu! ổn!" Chị hét lên.
"Nhưng chảy nhiều lắm, nãy bác sĩ bảo hiến mà!"
...
Nghe đoạn hội thoại, lừa tan biến. taxi thẳng viện.
Cổng râu ria xoàm đợi sẵn: ở với mẹ?" Tôi sốt ruột.
"Bố rồi, đón em." dẫn qua mê cung hành lang, khoa PHCN VIP.
"Sao Tôi ngạc nhiên.
"Có giường là may! biết mới xin được!" có bao nhiêu tiền? Cho mượn viện phí!"
Tôi phớt lờ, mở cửa phòng. Đúng là đơn, nội thất như sạn, có cả TV tủ lạnh. và bóng.
Mẹ nằm trên giường, chân băng bó đẫm m/áu. Thấy tôi, khóc yếu ớt: con gái ngoan... biết... con mẹ..."
Tôi hỏi vội: "Mẹ thế nào?"
Mẹ nhăn nhó: "Đau lắm..."
"Bác sĩ sao?" Tôi hỏi tiếp.
Chưa kịp nghe trả lời, giục: Lan đưa ngân đây, phí!"
Tôi đứng lên định tìm bác sĩ. Mẹ nắm tay tôi: "Ở đây với mẹ! Mẹ sợ!"
Anh nóng ruột: "Anh giúp, đưa mau!"
Tôi đưa thẻ. hỏi mật khẩu.
15
Tôi gi/ật mình vạn b/án đang nằm này! Định gửi tiết kiệm giờ ở tài thanh toán.
Đang ngập ngừng, y bưng ghế vào: tự ý mang ghế hành lang? Mất thì đền đấy!"
Mặt và biến sắc. Y nhìn xuống chân mẹ, gi/ật mình: "Cô thế? Vào đây lý trị liệu đ/au lưng mà?"
Mẹ ấp úng: "Tôi... tôi..."
Y chọc băng gạc: "Diễn Hai cuộn băng y tế ở trạm điều dưỡng là cô lấy phải không?"
Cả phăng phắc. Y đảo "Th/uốc đỏ M/áu đâu có thế này!"
Tôi chợt nhận "m/áu" trên băng quá đỏ tươi. Y chỉ giường: "Ga giường đầy th/uốc đỏ! Phải Đợi báo y trưởng!"