Gia đình đã tiểu đích thực bị lưu lạc bên ngoài.
Cô ta ngạo mạn nhà, đối mặt bố mẹ phải rời khỏi gia tộc Kiều.
Chị chịu cô ta liền t/át một 'Chim chiếm bồ câu'.
Tôi sôi khóc đứng che chắn chị: 'Em nhận một người duy nhất'.
Tiểu đích thực liếc nhìn tủm tỉm: 'Vậy đứa cút đi'.
Về sau, gia tộc phá cha mẹ đều tù.
1
So vô sắc nhiều.
Trong giới tộc, pháp, hội họa, piano, khiêu vũ, trà đạo đều ai sánh bằng.
Chỉ cần yến tiệc, lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Bố nghiêm khắc, mẹ khắt khe, hễ người khác khen ngợi chị, nét mặt lập tức lên hài lòng.
Trong mọi là thiên xinh kiêu sa.
Nhưng đã một phiên bản khác chị.
Rực phóng khoáng.
Vào ngày trưởng thành 18 tuổi tôi.
Tôi hất ly rư/ợu người gia nhà - Xuyên.
Tôi túm ch/ặt vạt áo chị: 'Chị ơi, đã đụng...'
Chị ánh an ủi lấy từ khay phục vụ một ly rư/ợu đỏ: 'Công tử Phó, Nặc còn hiểu chuyện, thay xin lỗi cậu'.
Phó lạnh lùng nhìn uống cạn ly rư/ợu, buông ra bốn từ: bình thường'.
Suốt buổi tiệc đó, như hình theo chị.
Chỉ có ở bên chị, mới cảm an toàn.
Gần kết thúc tiệc, mẹ dẫn đi.
Tôi ăn bánh ngọt trên ghế góc sảnh đợi chị.
Phó mặt tôi.
Hắn đã thay áo mới.
Tôi trừng liếc hắn, đứng dậy định đi.
Hắn rãi xắn tay áo: 'Em nghĩ trốn được sao?'
Tôi nhanh chóng hiểu ra ý hắn.
Bởi vừa đã mềm ngã sofa.
Tôi muốn kêu c/ứu phát ra tiếng.
Phó bế lên, khẽ.
Tiếng rung ng/ực khiến dựng tóc gáy.
Hắn phòng chút trở ngại, nhẹ lên giường, ngón tay trên má tôi.
Tôi ngoảnh đầu cắn mạnh ngón tay hắn.
Nhìn răng trên tay, hứng thú: 'Kiều Nặc, thú vị nhiều'.
Hắn bóp ch/ặt cằm cúi gần sát áo.
Hơi thở nóng hổi phả da thịt.
Tôi giụa vô ích.
Bàn tay từ từ luồn ra sau lưng, khóa váy từng chút một, thong thả như chọc ghẹo chim non.
Ánh tuyệt đậm, nụ sâu.
'Kiều Nặc, c/ứu đấy'.
'Xoạt' một tiếng, cửa ban công đột nhiên mở.
Theo cao gót lách cách, lên phòng: 'Phó Xuyên, đã nói rồi, còn nhỏ'.
2
Chị về nhà.
Đêm đó về phòng mình.
Chị ôm lòng, lặp đi lặp lại: 'Nặc Nặc, có đây'.
Vòng tay khiến người ta yên lòng.
Sáng hôm sau tỉnh biến mất.
Tôi hoảng hốt chạy hỏi quản gia, ông ra nói gia tới.
Đứng cửa, ôm bó hồng lớn đứng nói đó chị.
Phát ánh cợt.
Tôi lạnh sống lưng, đứng ch*t trân.
Chị bỏ tới: 'Nặc Nặc, sáng sớm lạnh lắm, thay đồ đi'.
Tôi nắm ch/ặt tay chị: 'Chị ơi, làm nữa?'
Chị xoa đầu tôi: 'Hắn gặp bố có việc'.
'Đừng nhận hắn' - lẩm bẩm.
Bẩn lắm, sạch sẽ.
Chị mỉm thúc đi vệ sinh cá nhân.
Trên lầu, đụng mặt mẹ.
Ánh bà lạnh lùng liếc tôi.
Chị che lấy dẫn phòng như có chuyện gì.
Phó bắt đầu theo đuổi chị.
Mỗi sáng, đều đặn đỗ nhà.
Chỉ khi nhận đóa hồng mang tới, mới rời đi.
Dù ngay sau đó thùng rác.
Tối cũng phòng múa.
Trước kia có đi cùng.
Giờ thêm Xuyên.
Phó để ý ánh giờ mỗi chị.
Còn chị, tặng nữa lọ phòng.
Chị sẽ đồng ý chứ?
Tôi dám hỏi.
Sợ câu trả lời mong đợi.
Kỳ thi gần, cũng phải bài phòng.
Một làm bài định đi nũng xin nấu mì.
Chị có phòng.
Hẳn ở phòng tập.
Tôi hớn hở chạy phòng múa.
Đèn phòng sáng.
Cửa phòng hé mở, định đẩy ch*t lặng.
Tôi hơi thở đan xen.
Là Xuyên.
Họ áp tấm gương phòng hôn nhau.
Họ mải mê, mải mê mức chân tôi.
Nhưng từ hôm đó, nhà nữa.
Một lần tình cờ bố dữ đ/ập vỡ mấy tách trà vườn.
Chị đứng mặt ông mỉm cười: 'May án hợp tác thuận lợi'.