Mẹ tôi, bà gh/ét tôi.
Người ta thường nói, kẻ may mắn dùng thơ lành đời, kẻ hạnh dùng đời lành thơ.
Còn tôi, thuộc kiểu hai.
1
Năm 30 chịu nổi nữa. mặc bộ đẹp nhất, điểm chỉn chu, chuẩn khỏi thế gian này.
Tôi b/án hết tài góp thiện, bàn công việc dở dang, mời bác sĩ lý dùng tối cuối mỉm cười chào tạm biệt ấy.
Ông hoe mắt: nhé?"
Tôi lắc đầu: "Hãy đi."
Tôi đến thế gian này trong trắng nguyên sơ, ra chỉnh sạch sẽ.
2
Tôi vật lộn với trầm nửa đời người. Vô số đêm tỉnh giấc giữa khuya, óc búa bổ, có xông phòng túm tóc lôi dậy đ/ập...
Thế nhưng tưởng mình giải thoát, mắt ra năm tuổi.
Ba - hai chữ h/oàng, sớm nhất trận đò/n sống thiếu ch*t.
Tôi mắt. Một phụ nữ trẻ giường, nhìn bằng ánh mắt dịu dàng, môi r/ẩy cổ đến ch*t.
Đó mẹ thời trẻ - bà Liên.
Cuối cùng bà vẫn ra lặng lẽ phòng.
Khoảnh khắc ấy, vỡ vụn. Sao đưa năm tuổi? lẽ nếm trải khổ đ/au thêm lần nữa?
Tôi làm gì tội? siêu thoát thôi mà!
Tôi lật người giường, rón rén bám cửa. Từ phòng khóc ngào đầy tuyệt bà Liên - điều từng có trong tôi.
Trước bà vẫn đi/ên, kẻ bạo hành, người phụ nữ chìm đắm trong khói th/uốc và men rư/ợu.
Chuông thoại lên. tìm đối tượng trút gi/ận, quắc mắt bấm nghe.
"Tôi gh/ét Gh/ét vô cùng!" đ/ập thoại tường.
Tôi nghe rõ dây bên nói gì.
"Sao sinh nó ra? Anh nói xem! Nó thú cưỡ/ng b/ức! Sao ép giữ nó?"
"Lỗi đường đêm ư? Cả đời xe bus, biết đón trai anh. Anh bao quan tôi?"
"Tôi gh/ét nó! Cũng gh/ét anh, gi*t hết tất cùng ch*t quách đi!"
"C/âm miệng! ngay! đĩ sao? sao?"
Tôi tê dại rơi hố băng.
Tôi... kẻ cưỡ/ng b/ức?
Sao chuyện này có thể xảy ra?
3
Thật quá hoang đường.
Tôi bịt miệng lùi lại, giọt mắt to hạt đậu rơi chã.
Thảo nào... thảo nào bà tôi.
Tôi bò giường. Cái xíu dường phát triển hoàn thiện, tim to kỳ lạ. mấy chốc đã thiếp đi.
Tỉnh dậy, có nắn nhẹ bàn tay.
"Đừng trách mẹ... kìm chế được... gh/ét con, nhưng yêu con."
Tôi mắt lờ đờ. Lồng ng/ực trào xúc chua xót. nhiên, một ý liều lĩnh lóe lên.
"Mẹ gọi khẽ, "Trên trời có bao nhiêu nhỏ làm c/on m/ẹ, nhưng hết rồi."
Người phụ nữ trẻ mình, chăn nức nở.
Với linh h/ồn 30 xoa xoa mái tóc bà: "Các đều mẹ lắm. Nhưng mẹ nhất."
4
Lâu lắm rồi mới có giấc ngủ ngon lành đến sáng.
Nhiều người lầm tưởng người trầm đơn thuần buồn bã. Thực chất đây th/ần. mất ngủ triền miên, đêm nào mình tỉnh giấc, da bủng thịt chì, sống vô h/ồn.
Giờ đây, trong thân non nớt này, tận hưởng quyền ngủ nghê, tinh thần sảng thường!
Nhưng đôi nhìn gương bà Liên, vẫn mình.
Kiếp năm bà 15 năm ngày 18 bà lầu tôi. M/áu loang trên đường nhựa, đặc quánh và nồng nặc.
Đó nguyền tàn khốc nhất người mẹ dành con.
Tôi từng bà xươ/ng.
Nhưng mình có tư cách đó.
Tôi có thể người cha mũi, bà ngoại xu nịnh. bà Liên - thể h/ận.
Sự tồn nhắc nhở dai dẳng quá khứ ô nhục bà. Có lẽ bà đã ch*t lâu, chờ hoàn thành vụ làm mẹ buông xuôi.
5
"Con yêu dậy đi." bà Liên dịu dàng từng thấy.
Tôi ngồi dậy, rúc bà. thể bà khựng lại, rồi thả lỏng.
"Bảo Bối Nhất, nói trên trời chọn mẹ thật sao?" hỏi đầy hi vọng.
Tôi gật đầu: "Dạ thật ạ."
Người phụ nữ này toàn thân rung vì hạnh phúc.
Trái tim mềm quyết định trì nói dối nhân này đến cùng.
"Nhưng lắm."
"Lạ chỗ nào?" hỏi dồn dập.
"Con thấy các khác đều có bố lẫn mẹ đón. Riêng có mình mẹ."
"Chắc cần bố. Con mẹ líu lo.
Bà gh/ét cha ruột tôi, gh/ét tôi. Với sự chuyển dịch xúc.
Vậy hãy c/ắt hoàn toàn với yêu râu xanh kia.
Tôi lớn bình yên. sống.
"Đúng, đúng rồi! Con có bố. Con hứa chăm thật tốt." xoa tôi.
6
Có lẽ bà Liên vốn người mạnh mẽ. Chỉ hai ngày, bà đã tràn đầy sức sống.
Tóm - cuồ/ng phong.
"Mẹ ơi, vẽ người mình yêu nhất." giơ bức vẽ ngoạc.
Trong tranh, người phụ nữ miệng chót...