Hắn đối mặt tôi: "Ta muốn xem có bản lĩnh gì."
Tôi không khách khí chế giễu: xem bản thân đi, bao nhiêu tuổi rồi công ty vẫn nằm trong tay Ngươi thấy có tin tưởng không?"
"Đồ tiểu tử! cha của đây!"
Tôi đáp trả: "Ta còn cha của chứ!"
May mắn so con giáp thứ cha vẫn biết trân trọng những gì có. Ông quay về gia đình, dỗ dành như bù nhìn.
Đồ đàn ngốc, chỉ giỏi.
Phần đời còn phụng dưỡng ta cho tốt, nhiệm của - lạnh lùng cảnh cáo.
Còn nhiên hết mực chiều chuộng vợ mình rồi, hehe.
Đời này không tâm lý nữa, vì người muốn c/ứu đã an toàn vô sự. này chẳng để làm gì, có thời gian đi tán gẫu người ngoài.
Có thời gian thì ki/ếm thật nhiều tiền, nuôi vợ b/éo mạp hơn.
Ngày tròn 22 tuổi, kéo Nhất đi ký kết hôn. Cô cứ ỷ việc không nỡ động người, giờ có giấy đỏ rồi thì ngăn nổi tôi?
"Nương tử, chàng đây rồi!" Tôi bỗng nổi hứng diễn kịch.
Ngoại truyện (Cậu bé)
Xin chào? nhớ không?
Cậu bé ngày xưa không biết lau ấy.
Mấy năm nay luôn trăn trở: Tại sao mình thua Thuần Chi?
Hắn thích Nhất, thích. m/ua đồ ăn cho Nhất, Nhất lên, thế.
Nhưng từ lúc nào bị người họ đẩy ra ngoài lề vậy?
Dương Thuần ca đường, á quân đây này. lạnh lùng kiêu ngạo, thân thiện dễ người thích nhiều cơ mà, chỉ Nhất không thích.
Từ nhỏ đến theo sau người, không những họ không để ý tác giả quên mất tôi, đ/ộc giả chẳng nhớ.
Tôi theo họ thi đỗ đại danh giá nhất, trở thành hào vấn cao nhất trong gia đình trọc phú, nhưng lòng luôn thấy có gì sai sai.
Đến năm 25 tuổi, khi con của Nhất và Thuần chào đến đưa phong bì.
Đôi mắt kiêu ngạo của Thuần nheo cười: "Con yêu, đây trai con đấy."
Lúc mới lẽ:
À thì ra đứa con đầu lòng (cười méo miệng) của Nhất và Thuần Chi.
-Hết-