Ngày khai giảng Đại học Bắc Kinh. Tôi vác một bao tải đặc sản quê nhà đi tìm bạn trai Kỳ Xuyên đang học năm hai.
"Kỳ Xuyên, đống đồ ve chai này thật là bạn gái cậu à?" Có người chế nhạo.
Kỳ Xuyên mặt lạnh như tiền: "Tôi không quen cô ấy."
Đám đông xung quanh chỉ trỏ bàn tán. Tôi mở bao tải nhìn vào, lòng đầy nghi hoặc: Thành phố lớn phát triển thế này mà nấm cục, yến sào, nhân sâm đều thành rác rồi sao?
1
Đêm trước ngày nhập học, tôi gọi điện cho Kỳ Xuyên: "Em nhớ anh."
"Anh cũng nhớ em." Giọng anh lạnh lùng khàn khàn.
"Vậy em đến tìm anh nhé?" Tôi hào hứng đề nghị. Chúng tôi quen nhau từ hồi cấp ba, anh học trên một khóa. Kể từ khi anh thi đậu Bắc Đại lên Bắc Kinh, đã một năm chúng tôi không gặp.
"Ngày mai anh bắt đầu năm hai rồi, Dương Dương đừng đùa." Tiếng bút sột soạt trên giấy xen lẫn giọng anh hờ hững.
"Em không đùa, Kỳ Xuyên em..."
"Thôi, anh còn phải học, em đi nghỉ đi."
Tiếng tút dài vang lên. Nhìn tấm thông báo trúng tuyển Bắc Đại trên tay, lòng tôi lại dâng trào hạnh phúc. Cố gắng suốt một năm, cuối cùng em cũng được gần anh.
2
Trời chưa sáng, bố mẹ đã gọi tôi dậy. Bố lái xe b/án tải chở đống đồ gia đình chuẩn bị đưa tôi ra sân bay.
Mấy tiếng sau, khi nhận lại túi đồ ký gửi, tôi choáng váng. Nguyên một bao tải nặng trịch. Cố lết được bao đồ đến ký túc xá nam, tôi đứng dưới lầu gọi cho Kỳ Xuyên.
Không ai bắt máy. Tôi hỏi bác quản lý: "Cô ơi, Kỳ Xuyên khoa máy tính năm hai ở phòng nào ạ?"
"Lại hỏi thằng Kỳ Xuyên? Không biết!" Bác lầu bầu.
Đang phân vân thì một nam sinh tiến đến, liếc nhìn tôi đầy kh/inh thường: "Cô là gì của Kỳ Xuyên?"
Tôi lạnh lùng: "Bạn gái anh ấy."
"Hừ!"
Tiếng cười chế nhạo vang lên khắp nơi. Đúng lúc đó, tôi thấy bóng Kỳ Xuyên từ xa đi tới.
3
Một năm không gặp, anh càng đẹp trai khó tả. Dáng người cao ráo, cử chỉ đĩnh đạc.
Tôi vẫy tay hồ hởi. Nam sinh kia đã cất giọng: "Kỳ Xuyên, đống đồng nát này đúng là bạn gái mày à?"
Ánh mắt Kỳ Xuyên lướt qua tôi, lạnh như băng: "Không quen."
Anh đi qua người tôi, mùi nước hoa quen thuộc khiến tim tôi thắt lại. Tiếng xì xào xung quanh văng vẳng:
"Kỳ Xuyên là soái ca khoa máy tính, làm sao để mắt tới loại nhà quê?"
"Cái bao tải rác ấy nhặt lâu lắm mới được nhỉ?"
Tôi mở bao tải nhìn vào: Nấm cục đen, yến sào, nhân sâm... ở thành phố lớn đã thành rác rồi sao?
4
Lờ đi những ánh mắt dè bỉu, tôi vác bao tải đến ký túc xá nữ. Ba cô bạn cùng phòng đã tới trước.
Phương Việt - cô gái Hà Nội sành điệu. Lý Hoa - cô bạn Hồ Bắc đeo kính gọng nhựa. Mèo Mèo - cô nàng dễ thương đậm chất công chúa.
Họ tặng tôi son môi, bút máy và kẹp tóc. Tôi hào hứng lục bao tải lấy ra ba túi nấm cục: "Các cậu dùng thử đi, mẹ tớ bảo cái này bổ lắm!"
Phương Việt nhìn tôi đầy thương cảm: "Dương Dương... nhà cậu nghèo đến mức phải ăn... đất à?"
5
Tôi lại móc ra ba củ nhân sâm to bự: "Thế các cậu dùng thử nhân sâm nhé?"
Mèo Mèo nhăn mặt: "Nhân sâm gì mà trắng hếu thế này? Toàn là rễ củ dại thôi!"