Vào thời điểm khó khăn nhất của nam chính, tôi đã dùng tiền để chinh phục anh ấy thành công, giành được tấm vé sống sót.

Giờ đây khi cha tôi phá sản qu/a đ/ời, nam chính lại trở thành tân quý tộc.

Khi anh ta ném lại tờ đơn ly hôn, hệ thống báo động vang lên, sinh mệnh tôi bắt đầu đếm ngược...

"A Khôn, anh có thể đừng ly hôn với em không?"

Khi thốt ra câu này, bên cạnh chồng tôi Tưởng Khôn đang ngồi bạch nguyệt quang của anh - Thẩm Oánh Oánh.

Hôm nay là sinh nhật anh.

Như mọi khi, tôi đặt trước nhà hàng, mong đợi anh cùng tôi ăn mừng.

Nhưng đợi đến lúc nhà hàng đóng cửa, bóng dáng anh vẫn không xuất hiện.

Sau đó, tôi nhận được bức ảnh - Tưởng Khôn đang cùng Thẩm Oánh Oánh c/ắt bánh.

Anh nắm tay cô ấy thân mật, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

Trái tim tôi nhói lên từng hồi, như vạn mũi đinh cùng đ/âm vào, đ/au đến mức không đứng vững.

Đây là hình ph/ạt từ hệ thống.

Kể từ lần tái ngộ của Tưởng Khôn và Thẩm Oánh Oánh ở sân bay một tháng trước, những trừng ph/ạt như thế này liên tục giáng xuống tôi.

Mỗi lần như vậy, đều báo hiệu mối qu/an h/ệ của họ có bước tiến mới.

Khi cơn đ/au tan biến, tôi co quắp bên vệ đường, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Người qua đường lo lắng hỏi: "Cô ổn chứ?"

Tôi lắc đầu, gắng đứng dậy.

Hệ thống cảnh báo đêm nay là thời khắc then chốt họ giải tỏa hiểu lầm, hàn gắn tình cảm.

Tôi phải ngăn cản ý định ly hôn của Tưởng Khôn trước khi quá muộn.

Nhưng làm sao thay đổi trái tim đã thuộc về người khác chỉ trong một đêm?

Hơn nữa, trái tim Tưởng Khôn chưa từng thuộc về tôi.

Tôi là nữ phụ bị hệ thống trói buộc, chỉ có chinh phục được nam chính mới được sống.

Tôi đến bên anh những ngày tăm tối nhất.

Ở bên an ủi, sưởi ấm cho anh.

Tưởng rằng mọi chuyện tự nhiên như nước chảy.

Cho đến khi nữ chính Thẩm Oánh Oánh xuất hiện.

Cô gái nghèo lạnh lùng mà kiên cường, cùng hoàn cảnh xuất thân với anh.

Cô ấy dễ dàng chiếm trọn sự chú ý của anh.

Còn tôi - thất bại hoàn toàn.

Ba năm trước, Tưởng Khôn cần vốn khởi nghiệp, tôi dùng tiền buộc anh cưới tôi.

Thẩm Oánh Oánh ra đi trong đ/au khổ.

Giờ đây, gia tộc tôi phá sản.

Còn Tưởng Khôn đã thành tân phú hào.

Lần này, tôi dựa vào đâu để níu kéo anh?

Dựa vào chút tình cảm mong manh vốn dĩ anh dành cho tôi sao?

Gió đêm lạnh lẽo.

Vầng trăng khuyết lơ lửng chân trời.

Một người mẹ dắt con gái áo đỏ đi qua, bé gái cầm đoá uất kim hương.

Đẹp quá, thơm quá.

Cõi nhân gian bình thường này, tôi thật sự không muốn ch*t.

Nước mắt làm nhòa khoé mắt.

Cuối cùng tôi vẫn đặt chân vào phòng VIP.

Trước ánh mắt mọi người, giẫm đạp lên tự tôn và kiêu hãnh, thốt ra lời khó nói nhất:

"A Khôn, anh có thể đừng ly hôn với em không?"

Câu nói vừa dứt, ngoài Tưởng Khôn, tất cả bật cười.

Thẩm Oánh Oánh kh/inh khích: "Hà Vân Thư, cô không biết ngượng sao? Chiếm chỗ chim cưu lâu thế, còn muốn làm Khôn gh/ê t/ởm thêm nữa à?"

Ánh mắt cô ta đầy á/c ý không giấu giếm.

Tiếng cười vang lên từ bạn học, bạn cũ.

Những kẻ từng nịnh bợ tôi nay đổi sang tâng bốc Thẩm Oánh Oánh.

Trên mỗi khuôn mặt đều hiện rõ sự hả hê.

Xu nịnh, đạp đổ - bản tính con người, tôi không buồn.

Điều khiến tôi đ/au lòng là thái độ thờ ơ của Tưởng Khôn.

Anh lạnh lùng nhìn tôi, không ngăn cản Thẩm Oánh Oánh.

Lẽ nào anh cũng nghĩ vậy?

Ba năm hòa hợp tưởng chừng êm đẹp, với anh chỉ là nỗi gh/ê t/ởm?

Tiếng bàn tán vang lên:

"Hà Vân Thư trơ trẽn thật, năm đó không có cô ta xen vào, Tưởng tổng và Oánh Oánh đã thành đôi rồi."

"Ỷ mình là tiểu thư Hà thị, làm bà hoàng hữu danh vô thực ba năm, vẫn không tỉnh ngộ!"

"Tiểu thư gì chứ? Hà thị đã sụp đổ rồi, giờ chỉ là kẻ trắng tay, không bám víu Tưởng tổng thì lấy gì trả n/ợ?"

Những lời này chẳng làm tôi tổn thương.

Kể từ khi nhà tôi phá sản, tôi đã nghe đủ thứ cay đ/ộc hơn.

Giờ đây, dù người đời nhìn tôi thế nào, tôi chỉ cầu được sống.

Tôi khẩn khoản nhìn Tưởng Khôn: "Tôi tính khí không tốt, nhưng tự hỏi cũng làm vợ đủ chuẩn. Mong anh nghĩ tới tình xưa, đừng ly hôn."

Móng tay đ/âm vào lòng bàn tay, dùng nỗi đ/au thể x/á/c át đi tinh thần: "Chỉ cần không ly hôn, mọi chuyện khác tôi đều không để ý."

Tiếng cười càng thêm giễu cợt.

Có kẻ cười đến chảy nước mắt: "Trời ơi, đây là lời của tiểu thư Hà ngạo mạn ngày xưa sao?"

"Năm đó cô ta còn tuyên bố, ai đến gần Tưởng tổng ba thước sẽ khiến họ khốn đốn cơ mà!"

"Hóa ra vì danh hiệu bà hoàng, cô ta sẵn sàng từ bỏ tất cả."

Họ thoải mái chế nhạo, nhìn tôi như xem trò.

Tưởng Khôn nhìn tôi hồi lâu, bỗng cười lạnh: "Hà Vân Thư, cô đang c/ầu x/in tôi sao? Hình như cô không biết cách cầu người ta giúp."

Có người hùa theo: "Đã xin người ta thì ít nhất phải mời thọ tinh một chén chứ."

Giới này đều biết tôi dị ứng rư/ợu.

Ngày trước, họ còn tự kiêng rư/ợu khi ăn cùng tôi.

Giờ Thẩm Oánh Oánh chìa ly rư/ợu trắng đầy: "Tiểu thư Hà, mời uống đi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
38
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11