「Lúc cô trẻ, nhà nghèo rớt mùng tơi, nếu đ/âm đầu hành đỗ học, chắc chắn tiền chữa bệ/nh, chỉ biết nằm chờ ch*t.」
「Nói những điều này phải để ca ngợi nỗi đ/au của em. gh/ét cay gh/ét đắng những khổ đ/au, nhưng cô hiểu rằng nỗi đ/au thể tránh hay xóa bỏ.」
「Nếu bây em c/ăm gh/ét cuộc đ/au khổ này, những quy tắc hà khắc kia, cô mong rằng lai, chính nỗi đ/au em sức mạnh và vốn liếng để chúng. Để xây dựng một lai sau, thậm chí cả sau nữa.」
「Bởi tại của chúng chính thành quả từ trước đổ mồ hôi xươ/ng có.」
「Tan học.」
18
Tôi trải qua trình điều dài đằng đẵng.
Khi kết lúc chiến thắng u/ng t/hư.
Không ai ngờ rằng Tần trở thành thủ khoa khối nhiên toàn thành phố năm ấy.
Cộng thêm điểm từ giải vật lý cấp tỉnh trước đó, cô thể thoải ngành.
Thời gian trôi, câu chuyện cá hóa rồng vẫn tiếp diễn, chỉ nhân vật chính người.
Khi biết điểm, cô vốn điềm tĩnh gọi điện báo tin vui trạng thái đi/ên cuồ/ng.
「Em nên Thanh hay Đại?」Giọng cô ngất.
「Bên Thanh giáo sư từng đồng môn của cô, nghiên c/ứu của thầy thuộc dự trọng điểm gia, rất thiếu nhân tài cao cấp. Em cần cô giới thiệu không?」
「Cần ạ! Khương, em yêu cô!」
Tôi máy, nhìn tin của lão Từ.
Suốt thời gian qua, ông thường tôi.
Từ khi ly hôn Hoa, con trai tòa xử chồng hoàn toàn.
Nào sớm, nào nghịch điện thoại lớp.
Thành tích tuột dốc phanh.
Lão Từ nhắc quản lý con, hắn dạ vâng vâng nhưng chất bỏ ngoài tai. Để lấy con trai, hắn chiều chuộng đứa vô điều kiện.
Nhưng dù vậy, vẫn thường xuyên châm chọc hắn.
May mắn chút bản, cùng vẫn đỗ loại thường.
「Điều tiếc nuối gì?」Giọng lão Từ gi/ận dữ, 「Không phải vì được, vì thể tốt nhiều!」
「Mỗi cách và phúc phận riêng,」Tôi trả lời, lẽ đó chính cuộc theo đuổi?」
「Đừng đều gì ai sung sướng?」
「Trăm quân tranh giành, mạnh yếu thua, tất cả chỉ để tấm vé thôi.」
「Trẻ con thơ, nhưng dẫn đường như chúng phép thơ.」
「Con vốn khác nhau.」Tôi đành đáp vậy.
「Cô ngờ cô thật sự bỏ mặc nó. Người khác được, chứ mủ ruột rà của cô! Với đàn bà cô, con cái thành đạt phải hạnh phúc viên mãn sao?」
「Rồi cô hối h/ận!」
Ông thở dài máy.
Lần gặp khi cháu năm học.
Nó 200 triệu để học.
「Tình việc bây tốt nghiệp loại này việc đâu,」Giọng bực dọc, hồ hết đợt tuyển này đến đợt khác, nhà tuyển dụng nhìn loại ngay.」
Tôi tiền.
Nhưng giới thiệu cháu ty của Tần Mẩu.
Tần từ năm hai nghiệp, ty quy mô khá.
Nếu chịu khó ăn, đây chính ngành hot lai.
Nhưng đến.
Về sau mới biết, chỉ cái cớ.
Nó đắm b/ạc như kiếp trước.
Tiền chất để đổ sò/ng b/ạc.
Ban đầu chỉ dám cá tiền tiêu sau đ/á/nh lớn, đậm.
Không cách nào, kẻ ý chí, những khoản tiền tỷ chớp mắt n/ão trạng chúng. Từ đó chẳng ngó ngàng đến đồng lương bình thường.
Thế nhắm Hoa.
Nhan việc năm, tiền bạc ch/ặt tay, đương nhiên chịu đưa.
Lần gặp hai cha con, trên trang báo mạng.
Một ch*t cứng tủ lạnh.
Một kẻ mặc đồ tù, khóc lóc trước ống kính:
「Hồi nhỏ ba ngoại tình, để tổn tâm lý nề.」
「Kỳ thất bại do hắn, cả cuộc bị hắn phá hủy.」
「Nếu hắn như vậy, ra tay. Ch*t hắn giải thoát.」
Nhìn ảnh trực tiếp trên TV, thở dài n/ão nuột.
Ngoài sân, Tần gọi vang:
「Mẹ cơm tất niên dọn xong, xuống ạ!」
Tôi lên tiếng, vội tắt TV.
Phòng khách chật cứng khách quý, cũ khắp nơi về sum họp.
Mỗi dịp Tết, sinh rủ nhau đến thăm cùng bạn hàn huyên.
Kiếp này, con ruột.
Nhưng trở thành kế thừa tri thức và tư tưởng.
Như thế, chẳng phải một dạng viên mãn khác sao?
-Hết-
Độc Tà Tư