11
Tại khu chơi, Nguyên đòi ăn kem.
Ôn m/ua hai cây, cây Nguyên, cây đưa tôi.
Kem dính trên khóe Nguyên, hiền dùng khăn cậu bé.
Nhìn hai con người lớn bé cạnh nhau, lòng bỗng hiện lên bốn chữ 'tháng năm yên bình'.
Đang ngẩn ngơ, đã chủ động cúi dùng khăn khóe tôi.
Giọng nam tử vang lên đầu nựng: 'Em à, hệt trẻ vậy.'
Mặt bừng.
Ôn cố hỏi 'Mẹ con thường ngày hay mặt thế này sao?'
Nguyên chớp mắt: 'Không đâu, hình như khi gặp mẹ mới hay mặt ạ.'
Tôi: '...'
-
Khu chơi đông nghịt người.
Suýt chút nữa chúng bị tách ra.
Tay trái dắt Nguyên, phải tự bị ch/ặt.
Trong mười giây im lặng, không hề định rút tay, nên hắn càng siết hơn.
Hắn cúi nhìn tôi, giọng kiên định: đời không được buông ra.'
Tôi ngẩng đối mặt với ánh mắt thâm tình của hắn, như bị miên gật đầu.
Nguyên bụm khúc khích, lại thầm với Lễ: 'Chú mẹ lại mặt kìa!'
Ôn nâng lên hôn: 'Về sau quen rồi sẽ hết thôi.'
Xong, mặt như tôm luộc!
12
Những ngày bên ngọt ngào hơn tưởng tượng.
Anh chiều chuộng, che cảm giác an toàn đong đầy.
Đôi khi cảm thấy anh quá nuông chiều mình.
Ôn cười: 'Chiều chuộng bạn gái chuyện đương nhiên, được.'
Vui sao? sướng muốn vẫy đuôi lên trời.
Nguyên nói: 'Mẹ dạo này mẹ nhiều gh/ê!'
Đúng vậy, nụ lúc nào nở trên môi tôi.
Nguyên tôi, Lễ, hỏi: 'Mẹ, chúng ta mãi ở bên không ạ?'
Ôn mỉm, giọng áp: nhiên.'
Cậu bé hỏi tiếp: 'Vậy... con thể bố không?'
Ôn nhìn đầy mong đợi: 'Vợ được không?'
Tôi làm sao nỡ chối chứ!
-Hết-