Ác Ma Nửa Mặt

Chương 4

12/06/2025 15:17

Tại sao lại phải bắt ép một kẻ đi/ên?

Lúc này, bố tôi như muốn phô trương uy quyền, hất hàm ra lệnh: 'Đứng đờ đẫn làm gì? Mau rót rư/ợu cho mọi người đi!'

'Rót xong thì cút ra ngoài. Đây là bàn ăn của đàn ông, ra ngoài ăn tạm với mẹ mày cho xong bữa.'

Tôi liếc nhìn mâm cơm phía ngoài - toàn rau xào loè loẹt, vài mâm còn thừa từ hôm trước. Trong khi mâm đàn ông thịt cá ê hề, đồ nhậu bày la liệt.

Thấy tôi bất động, bố tôi quăng đũa, trợn mắt quát: 'Tao nói mày không nghe à? Làm nhanh lên!'

Xoẹt! Tôi dội cả bình rư/ợu lên đầu ông ta.

'Lâu lâu không đi/ên lại tưởng tao hiền hả?'

'Uống à? Uống cái c/on m/ẹ mày! Có tay không tự rót được? Đây không phải chỗ mày sai vặt!'

'Còn mấy cái luật lệ nhảm nhí nào nữa? Tao đây ngồi ăn mâm này, không thì đ/ập bàn đừng ăn nữa!'

Bố tôi r/un r/ẩy vì gi/ận, vung tay định t/át nhưng tôi né tránh. Ông ta đ/ập bàn đứng phắt dậy. Mấy người chú vội vàng can ngăn: 'Trẻ con không biết gì, cho cháu ngồi cùng đi'.

Nhưng gã đầu heo và lão già kia mặt c/ắt không còn hạt m/áu. Vương Vĩ nhếch mép: 'Con nhãi này đúng là đĩ cái, đem giới thiệu cho tao? Coi mình là cái thá gì?'

'Nhưng body cũng được, đùa tý thì được đấy. Im đi đồ đàn bà, không có quyền chen vào chuyện đàn ông.'

Thằng em họ Ôn Hùng cũng hùa theo: 'Đúng rồi, cút ra!'

Điên thật rồi. Tôi bắt đầu gi/ật giật, bò lổm ngổm, hét thất thanh, lật bàn, quẳng thức ăn, t/át túi bụi, quằn quại trong góc, lăn lộn co gi/ật, tấn công bất kỳ ai lao vào.

Cả phòng ch*t lặng. Mẹ tôi nghe động chạy vào nhưng tôi mặc kệ. Mấy gã đàn ông to x/á/c bị tôi tả đơn tấn công, thằng em bị quăng văng xa, còn gã đầu heo bị đ/è dưới đất đ/á túi bụi. Khi đi/ên cuồ/ng, sức mạnh của tôi tăng gấp bội. Đám đông không ai dám lại gần.

Vừa đ/á/nh vừa ch/ửi: 'Đùa à? Đùa với ông nội mày đây!'

'Mồm thối như cống, hồi nhỏ không được dạy dỗ à? Muốn tao thông cống cho không?'

'Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Mặt heo đội lốt người còn đòi sĩ diện?'

'Còn mày, lâu không thấy tao đi/ên tưởng dễ b/ắt n/ạt à? B/án con gái lấy chồng sao không tự đi b/án thân đi?'

Cả căn phòng như muốn n/ổ tung. Tiếng la hét, ch/ửi rủa vang dội. Tôi đ/ấm mạnh một cái, chiếc bàn gỗ vỡ đôi.

Im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn vào mảnh bàn vỡ, không dám thở mạnh.

Hôm sau tiệc thọ bà nội, tôi ngồi chễm chệ giữa cỗ chính.

Khách khứa trố mắt nhìn nhưng bố mẹ chỉ cười gượng, không dám nửa lời. Thằng em cũng im re, nhưng ánh mắt láo liên đang tính kế.

Ôn Hùng là loại c/ôn đ/ồ bẩm sinh. Nó không sợ mà chỉ chờ cơ hội đ/âm sau lưng. Phải cho nó nếm đắng mới chừa.

Khi nó lén lút vào phòng tôi, tôi cố ý chậm rãi theo dõi. Chưa đầy 15 phút, căn phòng bốc ch/áy. Ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ, lan ra k/inh h/oàng.

Tôi lao vào lấy laptop và điện thoại - nơi lưu trữ luận văn dang dở. Vừa cầm được đồ thì cửa đã bị khóa trái. Ôn Hùng cười khoái trá ngoài hành lang:

'Ha ha! Mắc kẹt rồi nhé!'

'Con đĩ không nghe lời, ch*t ch/áy đi! Quỳ xin tao thì tha cho!'

Tôi kh/inh bỉ liếc nhìn cánh cửa mục nát, đạp một cái thật mạnh. Cánh cửa văng thẳng vào chân thằng Hùng, khiến nó gào thét. Đang định đẩy tấm gỗ ra, tôi đã giẫm chân lên.

Lực mạnh dần, mặt thằng em nhăn nhó. Lửa bén theo cửa, nó khiếp đảm ôm chân tôi gọi 'chị ơi' - từ chưa bao giờ thốt ra từ khi sinh ra.

Nhìn vẻ sợ hãi của nó, tôi cười lạnh: 'Đã gọi chị thì tặng em món quà nhé!'

Dứt lời, tôi dồn lực vào chân - rắc! Thằng Hùng ngất đi.

'Chúc mừng em trai, từ nay thành phế nhân rồi nhé!'

'Vết s/ẹo này sẽ theo em suốt đời. Quà tuyệt chứ?'

Bố mẹ chạy tới dập lửa, mặt tái mét khi thấy cảnh tượng hỗn lo/ạn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
38
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11