Thiên hạ này hắn sẽ không để lại cho đứa em chỉ biết mưu mô ám toán, càng chẳng trao cho tiền triều nhân tài tiêu điều.
Bởi hắn là Thái tử, có thể nhìn xa trông rộng.
Ta thì khác, từ bé đã là dưỡng tế phụ của Châu gia, chỉ biết cốt sao sinh tồn.
Giờ ngay cả việc sống sót cũng thành nan sự.
Ta cười nhạo đầy chua chát:
- Ngươi xem cả đời mình thành thứ gì rồi? Người yêu phản bội, con trai lợi dụng! Đáng đời ngươi! Từ khi ngươi đ/á/nh tráo con gái Ôn Như Ngôn và Hoàng hậu tiền triều, đã nên biết có ngày báo ứng!
Quảng Bình hầu phu nhân t/át ta hai cái đ/á/nh bốp.
Những chiếc nhẫn trên tay bà cào rá/ch mặt ta.
Chắc giờ ta trông thật thảm hại.
- Đồ tiểu tử đầu! Giá mà xưa ném mày xuống sông cho xong!
Nghe vậy, ta run lẩy bẩy, lại nhận thêm mấy t/át nữa.
- Thục quý phi là đồ tiện nhân, mày cũng vậy!
Bà ta tiếp tục đ/á/nh đ/ập.
- Tại sao ta mất hết cả giang sơn, hắn lại lên ngôi cao, tam cung lục viện!
- Ta muốn hắn ch*t! Vợ hắn ch*t, quý phi hắn yêu ch*t, con cái hắn đều phải ch*t!
Bà ta đưa chén rư/ợu đ/ộc.
- Chỉ trách ngươi sinh nhầm chỗ thôi, Bình Dương!
Ta không cam chịu.
Gi/ật lấy chén rư/ợu, ta vật bà xuống định ép uống.
- Ngươi thấy được rồi!
Bà giãy giụa: - Từ khi nào?!
- Cám ơn Ôn Như Ngôn của ngươi đã chữa lành mắt ta, để ta tiễn ngươi xuống hoàng tuyền!
Có lẽ ta đã đi/ên mất rồi.
Hai chúng ta chẳng biết ai đi/ên hơn.
Chắc giờ ta giống Linh Nhi lắm.
Chỉ tiếc nàng ấy lao đầu cột thành công, còn ta hạ đ/ộc thất bại.
Bà ta hất đổ chén rư/ợu, chất đ/ộc b/ắn đầy mặt ta.
Rư/ợu xối vào vết thương.
Xèo một tiếng!
Ta gào thét!
Đau! Như lửa đ/ốt!
Quảng Bình hầu phu nhân xốc xếch trâm cài, nở nụ cười thắng lợi.
Ta dồn hết sức đ/è bà xuống, gi/ật lấy chiếc trâm sắc nhất.
Nhìn gương mặt kh/iếp s/ợ của bà, ta do dự.
Không phải do dự gi*t hay không, mà nghĩ nếu Ôn Như Ngôn biết ta gi*t mẫu thân, nên giải thích sao.
Nhưng quanh đây, ai thay ta làm chuyện này?
Chợt nghe tiếng bước quen thuộc đang tới.
Ta buông bà, không chút do dự đ/âm trâm vào ng/ực mình.
- An An!
Trước khi ngất, ta thấy Ôn Như Ngôn lao tới.
17
Mùi th/uốc đắng đ/á/nh thức ta.
Vết thương trước ng/ực đ/au không cựa được.
Sau rèm, Ôn Như Ngôn đang cãi nhau với Quảng Bình hầu phu nhân.
Chẳng cần nghe cũng biết bà đang kể chuyện ta mưu sát.
Không dám cá cược hắn tin ai.
Có lẽ ta thua cuộc rồi.
Xưa rời Châu gia, sinh lộ nằm ở Ôn Như Ngôn.
Giờ tử lộ cũng do hắn.
May thay vết thương khiến hắn còn chút xót thương.
Thế là đủ, dựa vào tình cảm tàn lụi này, ta vẫn có thể đào thoát.
Ta nói: - Cung điện đ/áng s/ợ quá, thiếp muốn ra ngoại ô.
Hắn ôm ta: - Anh đưa em đi, muốn đâu thì đi, bao lâu cũng được.
Giọng hắn vẫn dịu dàng.
Nhưng không trốn đi, ta không sống nổi.
Bên sông ngoại ô, ta kéo hắn đi xa hộ vệ.
Chàng thiếu niên tuấn tú như ngọc thụ.
Một giọng nói trong đầu: - Gi*t hắn rồi chạy, sẽ tự do!
Giọng khác can ngăn: - Hắn chưa phản bội, sao nỡ?
Giọng trước quát: - D/ao kề cổ rồi, còn đạo đức gì nữa?
Tay phải ta lần vào tay áo trái, nắm ch/ặt chuỳ thủ.
- Ôn Như Ngôn... - Ta ngước nhìn, lòng đ/au nhói.
Có lẽ là lần cuối được ngắm chàng.
Hắn mỉm cười: - Mắt An An đẹp lắm! May mà em không nói cho phu nhân biết em thấy được... Suýt nữa anh đã không bảo vệ được em!
Tay cầm d/ao khựng lại.
Hồi ở Châu gia, tính kế đầu đ/ộc tiểu thiếu gia rồi chặn Ôn Như Ngôn, nào ngờ bị ném vào m/ộ.
Ta tính được mình, tính chẳng được người.
Lần này cũng vậy.
Chỉ chậm một chút, mũi tên xuyên ng/ực, ta rơi xuống dòng nước xiết.
Hóa ra có sát thủ núp sau cây.
Trước khi chìm nghỉm, nghe tiếng Ôn Như Ngôn gào thét, nghe tiếng hắn nhảy xuống sông, cả tiếng Quảng Bình hầu phu nhân hét lên.
Thân thể dần lạnh giá.
Chốc lát, dòng nước cuốn ta đi xa.
Chẳng còn nghe thấy gì.
Chẳng còn ai.
Ta sắp ch*t rồi.
Thua cuộc rồi.
Quảng Bình hầu phu nhân...
Mẫu phi vì ngươi mà ch*t, Hoàng thượng vì ngươi, Tiền hoàng hậu vì ngươi, cuối cùng ta cũng ch*t dưới tay ngươi.
18
Tỉnh dậy trong căn nhà nông dân tồi tàn.
Người đàn bà c/ứu ta đưa bát cơm, giọng đặc sệt hỏi lai lịch.
Ta sống.
Lại sống!
- Chị ơi, đây là đâu?
- Thạch Đầu thôn, đi tây ba mươi dặm là Bạch Thị trấn, gần kinh thành nhất!
May quá!
Thoát khỏi kinh thành rồi!
Quanh co bao lần, từ Châu gia vào núi sâu, từ hoàng cung về thôn dã.
Giờ đây tự do rồi, cuối cùng tự do.
Mặc quần nâu mặt đen, ta tới ngân hàng rút số bạc ch/ôn giấu.
Tính tìm trấn nhỏ phương nam sống đời bình lặng.
Chỉ tiếc Quảng Bình hầu phu nhân vẫn không ngừng truy sát.
Một công chúa tiền triều lưu lạc khiến bà kh/iếp s/ợ.
Càng tốt!