Gần đây, kinh thành đồn ầm lên tin tiểu nữ nhi của Tần Thái Phó cùng người tư thông thụ thụ bị phát hiện giữa thanh thiên bạch nhật. Thậm chí lời đồn càng lúc càng thêm kỳ quái.
Chuyện như nam tử kia vốn là ám khách, tiểu nữ nhi Tần phủ một lòng si mê, trăm phương che chở để hắn trốn thoát mà bất thành... Những lời vô căn cứ ấy đều bị thêu dệt ra.
Nhưng hễ có người hỏi tới, lại kể ra tỉ mỉ từng chi tiết như thật như mắt thấy. Tự nhiên, trong đó không thiếu phần ta thổi bùng ngọn lửa.
Trưa hè nắng vàng dịu dàng, ta thảnh thơi nằm trên ghế bập bênh. Thị nữ Tiểu Thúy vừa massage vừa phe phẩy quạt:
- Tiểu thư, thiếp thấy gần đây nàng thay đổi nhiều quá?
- Thay đổi chỗ nào?
- Ừm... không luyện đàn, không thêu thùa, cũng chẳng tự tay nấu canh dâng lão gia, phu nhân cùng công tử và Vân Châu tiểu thư nữa. – Nàng đếm từng ngón tay, liệt kê tỉ mỉ.
Ta lật người cười khẽ. Bởi đã thấu rõ: Không yêu tức là không yêu. Dù ta có đoan trang lễ nghĩa, tinh thông cầm kỳ thi họa, nấu nướng khéo léo, cũng chẳng bằng đích muội nói một câu gió thoảng mây bay. Cần chi ép mình?
- Nhưng mà... – Đôi mắt Tiểu Thúy lấp lánh – Tiểu thư vui là được! Lão gia cùng phu nhân chỉ có Vân Châu tiểu thư trong mắt. Nàng tới lui chỉ chuốc khổ vào thân!
- Thiếp đã muốn nói từ lâu, tiểu thư tốt tính như vậy, nên nghĩ cho mình nhiều hơn!
Thấy chưa? Chuyện đơn giản thế mà Tiểu Thúy còn rõ hơn đêm ngày. Chỉ có ta, cứ mãi tự lừa dối, khát khao tình thân đến đi/ên cuồ/ng.
Ta mỉm cười trêu đùa:
- Miệng lưỡi ngọt như mật! Để ta ki/ếm cho một lang tài tử, hầu hắn cũng say đắm ngọt ngào nhé?
- Tiểu thư lại trêu thiếp rồi!
Hai chủ tớ đang đùa giỡn, Tần Dịch Chi bước vào chính lúc ấy.
- Vân Châu gặp chuyện lớn thế, mà em còn dám đùa cợt nơi đây?
Ta ngẩng mặt liếc hắn, vừa định đứng dậy đã hứng trọn cơn thịnh nộ. Sắc mặt lập tức tối sầm. Thong thả đứng thẳng, bình thản đáp:
- Đó là chuyện nàng ta tự làm tự chịu. Còn đại ca... vào phòng khuê các không một lời báo trước, truyền ra ngoài chẳng mang tiếng Tần phủ vô lễ sao?
Trên gương mặt tuấn tú của Tần Dịch Chi thoáng nét kinh ngạc. Hắn không ngờ ta dám phản kháng, còn định nói gì đó nhưng nghe lời trách móc lại đờ đẫn. Lúc này mới chợt nhớ ta chẳng cho hắn chút thể diện nào.
Xưa nay ta vẫn ôn nhu thuận theo, chưa từng nặng lời. Đáng tiếc, vẫn không bằng được đứa em gái khéo léo, ngược lại bị gán cho cái mác âm hiểm.
- Em... – Tần Dịch Chi mím môi, ánh mắt chớp chớp – Tâm tình không tốt? Có ai b/ắt n/ạt em?
Ta kinh ngạc nhìn hắn. Đã bao lâu không nghe được một lời quan tâm, hôm nay trời đất xoay vần chăng?
Thực ra...
Trước mười lăm tuổi, ta với đại ca rất thân thiết. Nhưng từ khi cùng Tần Vân Châu chơi đùa bên ao, cả hai rơi xuống nước, mọi thứ đổi thay.
- Không phải tỷ tỷ đẩy em... là em không cẩn thận...
Tần Vân Châu vừa ho sặc sụa vừa nói, vẻ mặt tội nghiệp khiến chính ta cũng nghi ngờ bản thân. Nhưng chẳng phải nàng nhất quyết đùa nghịch dưới nước, đuổi hết người hầu sao? Thấy tình thế nguy nan, ta vội với tay kéo lại bị nàng lôi xuống theo.
Thế mà Tần Dịch Chi tin lời em gái, bỏ mặc ta ướt sũng một mình, dắt Vân Châu bỏ đi. Từ đó, chúng ta như người dưng.
Dù có cố gắng đến đâu cũng vô ích. Trước kia ta luôn mong hòa thuận với đại ca. Có lẽ vì muốn nhận chút hơi ấm mà phụ mẫu chẳng bao giờ cho ta.
Đứa trẻ nào chẳng nh.ạy cả.m với sự thiên vị? Ta biết từ nhỏ phụ mẫu không ưa mình. Từng hỏi bà mụ, bà bảo vì sinh ta khó khăn nên cha mẹ gh/ét bỏ.
Nhưng ta biết.
Sự thật là khi mẫu thân mang th/ai ta, phụ thân ngoại tình. Mẫu thân biết được, bụng mang dạ chửa cãi vã đòi cha đoạn tuyệt kẻ thứ ba. Lúc ấy phụ thân nhờ ngoại tổ đề bạt mới có địa vị nay, đành nuốt h/ận từ bỏ.
Ta chào đời trong hoàn cảnh ấy. Nên cha mẹ nhìn ta như cái gai, ném cho mụ vú nuôi nấng. Không lâu sau, bà mụ cũng đi. Ta lại một mình, chỉ còn Tiểu Thúy bên cạnh.
Giờ nghe hắn nói, ta lạnh nhạt:
- Có việc gì nói đi. Xong rồi mời lui gấp.
Tần Dịch Chi nhìn ta, ánh mắt xa xăm:
- Em nhất định phải nói chuyện với ta như thế sao...
Nhìn vẻ do dự ấy, ta không cảm động, chỉ thấy buồn cười. Người đừng quá hèn. Thật vậy.
Kiếp trước, ta khát khao một chút quan tâm. Vì thế hết lòng chiều chuộng muội muội, chẳng dám cãi lời. Cuối cùng trong mắt họ, vẫn không bằng vài câu nũng nịu của nàng.
Giờ thái độ ta lạnh nhạt, họ lại vội vã quan tâm? Tiếc thay, ta không cần nữa.
- Đại ca quên mất ngày ấy ở Trấn Quốc Công phủ đã nói gì với ta rồi ư? – Ta chế nhạo – Vậy ta nhắc lại cho ngươi nhớ.
Từng chữ nện xuống:
- Ngươi nói ta tâm cơ thâm trọng, lòng dạ rắn đ/ộc, kéo đích muội xuống nước...
Ánh mắt ta khiến Tần Dịch Chi nghẹn lời, vội tránh né. Trên mặt hắn hiện rõ vẻ gi/ận dữ: Ta đã hạ mình thế này, sao nàng còn khơi lại?
- Lúc ấy tình thế cấp bách, em rõ mà. Sao có thể không hiểu chuyện như vậy?
Ta nghiêng đầu hỏi:
- Vậy sao đại ca không 'không hiểu chuyện' một chút, tự nhận mình quen biết kẻ kia? Hiện nay nam phong đang thịnh, huống chi đại ca tuấn tú đỉnh đạc, đúng là mẫu người được yêu thích...