Không Phải Cá

Chương 4

12/07/2025 00:16

Mảnh vụn văng tứ tung, mọi người đưa mắt nhìn lại.

Phương Hạc Huyên trông thấy ta, vui mừng khôn xiết: "Phi Ngư! Tốt quá, ngươi hãy thay ta giải thích với bọn họ."

Hắn chuyển giọng kiêu ngạo, bảo với nha dịch: "Vị kia chính là tiểu thư họ Thẩm, vị hôn thê của ta."

Nha dịch không quen biết ta, nhưng nhìn y phục trang sức cũng biết phi phú tức quý, giọng lập tức dịu xuống, chắp tay hỏi: "Tiểu thư họ Thẩm có quen người này không?"

Ta liếc nhìn Phương Hạc Huyên, hắn đang tràn trề hi vọng nhìn ta.

Ánh mắt gặp nhau, ta thản nhiên mở miệng: "Không quen biết."

Đào Chi không quên bồi thêm đ/ao: "Chẳng biết đâu ra loại vô lại l/ưu m/a/nh, cành cao họ Thẩm nào phải thứ ngươi leo được!"

Người xem xung quanh bật cười chế nhạo.

Sắc mặt Phương Hạc Huyên lập tức từ trắng chuyển xanh.

Nhậm Yên Nhi khóc như mưa rơi, quỳ trước mặt ta khẩn khoản nài xin: "Tỷ tỷ họ Thẩm, Yên Nhi mệnh khổ được lang quân thương xót, Yên Nhi chưa từng nghĩ phá hoại hôn sự của tỷ với Huyên lang. Tỷ đ/á/nh m/ắng Yên Nhi thế nào cũng được, xin đừng trách Huyên lang."

"C/ầu x/in tỷ c/ứu Huyên lang, hắn thật sự không thể vào ngục, hắn sắp thi trạng nguyên làm đại quan rồi. Đến lúc đó tỷ chính thức là phu nhân trạng nguyên, Yên Nhi đâu chỉ là thiếp thất, tỷ hà tất vì Yên Nhi mà gi/ận dỗi với lang quân?"

Ta dùng ánh mắt thưởng thức ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt.

Kiếp trước, Nhậm Yên Nhi tiếp cận hắn với mục đích h/ủy ho/ại Phương Hạc Huyên.

Sau khi chân tướng bại lộ, nàng lại nuốt vàng t/ự v*n, khiến ta vô cùng bất ngờ.

Ta từng nghi ngờ phải chăng nàng thật lòng yêu Phương Hạc Huyên.

Mãi đến khi th* th/ể nàng không tìm thấy.

Ta khẳng định nàng giả ch*t thoát thân, dùng "cái ch*t" giáng đò/n trí mạng vào Phương Hạc Huyên, muốn hắn vĩnh viễn thành kẻ phế vật.

Lời nàng vừa rồi, bề ngoài là c/ầu x/in, kì thực muốn kích gi/ận ta, chỉ sợ Phương Hạc Huyên ch*t không đủ nhanh.

Tốt lắm.

Hai kiếp không quên sơ tâm, không mê hoặc bởi tình ái.

Có một mỹ nhân rắn đ/ộc như thế bên cạnh Phương Hạc Huyên, ta thật yên lòng.

Phương Hạc Huyên đ/au lòng khôn xiết, kéo mỹ nhân đứng dậy: "Yên Nhi đừng cầu nàng! Loại đ/ộc phụ này, không xứng làm phu nhân trạng nguyên của ta!"

Hắn lục khắp người, gom được năm trăm lạng đưa cho nha dịch, sau cùng tay không, bị tửu quán đuổi đi.

Trước khi bị đuổi, ánh mắt âm lãnh nhìn ta, giọng điệu đ/ộc á/c: "S/ỉ nh/ục hôm nay, ngày sau ta nhất định bắt ngươi trả gấp ngàn vạn lần! Thẩm Phi Ngư, chớ kh/inh kẻ trẻ..."

Ta nhàn nhạt ngắt lời: "Chớ kh/inh kẻ trẻ nghèo, chớ kh/inh kẻ trung niên nghèo, chớ kh/inh kẻ lão niên nghèo."

Phương Hạc Huyên gi/ận đến nghẹn lời, chỉ tay vào ta ấm ớ mãi.

Ta mỉm cười, sửa lại: "Lỡ lời xin lỗi, đáng lẽ phải nói chớ kh/inh kẻ ch*t nghèo."

"Ta xem tướng mạo ngươi, e rằng sống chẳng tới trung niên."

6

Mấy tháng sau đó, ta chẳng gặp lại Phương Hạc Huyên.

Ta vào phủ Trưởng công chúa, trở thành nữ quan của Chu Uyển Lan, phụ trách văn thư, hỗ trợ nàng xử lý chính vụ.

Kỳ thực cũng không có chính vụ gì cần xử lý.

Chu Uyển Lan liều mình thắng trận, nhưng không được ban thưởng, ngược lại bị hoàng đế nghi kỵ.

Cục diện triều đình sóng gió bất ngờ, hoàng đế già sức khỏe ngày một kém, vị trí thái tử chưa định, các hoàng tử đều dòm ngó.

Hôm ấy ta phụ Chu Uyển Lan đ/á/nh cờ.

Nàng dùng ngón tay thanh tú nhấc quân cờ đen, bỗng hỏi ta nghĩ sao.

Ta bình thản đặt xuống một quân, phá vỡ thế vây khốn của quân đen với quân trắng trên bàn cờ: "Thay vì tranh đấu, chi bằng nhân cơ hội này từ rõ chuyển tối, giấu mình chờ thời, thu liễm phong mang, ngồi núi xem hổ đấu."

"Làm thế nào?"

"Nộp hổ phù, về phủ Trưởng công chúa nuôi diện thủ."

Chu Uyển Lan trầm tư không nói, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn.

Kiếp trước nàng một mực tranh đấu không nhượng bộ, vì hoàng vị trả giá cực lớn.

Đề nghị này của ta không hợp tính cách nàng.

Đang lúc ta hơi bất an, nàng bỗng mỉm cười, dáng vẻ phong lưu, nói đùa: "Phi Ngư sở hữu dung mạo ưu nhã, trong nhà có huynh trưởng hay đệ đệ không?"

Ta biết nàng đã đồng ý đề xuất của ta.

Hôm sau vào triều, nàng cố ý chọc gi/ận hoàng đế trên triều đường, thuận lợi bị tước hổ phù, nghỉ việc ở nhà.

Rảnh rỗi thì trồng hoa đ/á/nh cờ, mời hát bội vào phủ xem kịch, giả bộ tâm tàn ý lạnh, đắm chìm tửu sắc.

Trưởng công chúa rốt cuộc là nữ tử.

Bản triều cũng chưa từng có nữ đế, nàng dù giỏi giang đến đâu, bọn họ trong tiềm thức vẫn cho rằng nữ tử không gây nổi sóng gió, nên các thế lực dần dần buông lỏng cảnh giác.

7

Hôm ấy Trưởng công chúa bỗng hứng khởi, mời ta đến tửu lâu mới khai trường nếm món ngon.

Đầu bếp là người Giang Nam, tay nghề đều là món hệ Giang Nam ta thích, ta ăn đến nỗi cười tươi như hoa.

Chu Uyển Lan vô cớ nhìn ta mấy lần.

Ta không rõ nguyên do, tưởng nàng muốn ăn nhưng ngại ngùng, vội đẩy bát thịt kho Đông Pha trước mặt đến chỗ nàng, ân cần nói: "Công chúa hãy thử món này, hương vị rất chính tông."

Nàng nhìn ta nửa cười, cuối cùng không nhịn được giơ tay lau miệng ta: "Nước sốt dính cả lên môi rồi, như trẻ con vậy."

Mặt ta "soạt" đỏ bừng, ấp úng: "Thần thất lễ, xin công chúa trách ph/ạt."

Chu Uyển Lan chống cằm, ánh mắt lưu chuyển, giọng điệu lười biếng: "Trách ph/ạt gì? Bản cung vốn thích tiểu nương tử ăn uống ngon miệng."

Ta càng thêm ngại ngùng: "Thần đã mười bảy tuổi, không còn nhỏ nữa."

Nàng nheo mắt phượng, cười khẽ: "Bản cung hơn ngươi bốn tuổi, trong mắt bản cung, ngươi mãi mãi là tiểu nương tử."

Nhịp tim ta vô cớ lỡ một nhịp, vội cúi đầu uống mấy ngụm canh.

Từ tửu lâu bước ra, một kẻ ăn mày bỗng đ/âm tới, ta nhanh tay nhanh mắt đỡ trước người Chu Uyển Lan.

Lòng trung hộ chủ của ta chưa kịp phát huy.

Kẻ ăn mày bị hộ vệ công chúa một cước đ/á văng đi, nằm đất rên rỉ lăn lộn.

Ta nhìn kỹ, này, tên ăn mày lại là người quen.

Đúng vậy, chính là Phương Hạc Huyên.

Lần trước Đào Chi bảo ta hắn rớt thi, Nhậm Yên Nhi cũng mất tích, ta còn hả hê một thời gian.

Trạng nguyên kiếp trước vô cùng phong quang, kiếp này rớt thi, quả nhiên thiên đạo tuần hoàn, thương thiên tha thứ ai.

Giờ thấy hắn lưu lạc đầu đường làm ăn mày, bần cùng dường ấy, ta càng thêm vui sướng.

Phương Hạc Huyên cũng nhận ra ta, quỳ bò tới, muốn ôm chân ta: "Phi Ngư, Phi Ngư, ta thật sự biết lỗi rồi, xem tình bạn thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau, ngươi hãy giúp ta lần nữa, chỉ giúp ta lần này thôi, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Điên Cuồng Vì Em

Chương 55.
Bị bạo lực học đường một cách ác liệt, tôi đã lấy hết can đảm tìm đến tên sát nhân hàng loạt đang chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Gã ta đưa đôi mắt như sói đói nhìn tôi, bàn tay xăm trổ kẹp điếu thuốc, bên cạnh còn treo mấy con dao dính máu khô, nhếch môi khinh khỉnh. Tôi run rẩy như thỏ nhỏ, trong lòng đã sợ muốn chạy đi, cầm trong tay xấp tiền nát nhăn nheo mà mình tích cóp được, gần như van nài: "Anh, xin anh giúp tôi." Gã còn chẳng thèm nhìn. "Muốn thuê tôi thì nhiêu đó không đủ đâu. Nhóc con, không muốn ch.ết thì chạy nhanh đi." Tôi rơm rớm nước mắt nhìn gã. Gã đã động lòng. Gã nói, gã là đồng tính, nếu tôi chịu lên giường với gã thì lũ bắt nạt kia sẽ biến mất khỏi thế giới. Mẹ tôi bị lũ khốn nạn ấy hại chết. Dù có hoảng sợ thế nào thì lòng hận thù đã dâng đến đỉnh điểm, tôi cắn răng đồng ý, ngủ một đêm với gã. Vì một đêm điên cuồng này, gã sát nhân ấy đã dùng cả đời để bảo vệ tôi. **** Cảnh báo: Truyện theo hướng tâm lí, má.u me, u ám nặng đô, có tra tấn bạ.o lực, gi.ết người. Tâm lí yếu xin cân nhắc trước khi đọc. ***** Vui lòng không đánh đồng thế giới trong truyện và ngoài đời. Không cổ xúy các hành động trong truyện, xin cảm ơn!
5.14 K
7 Tiểu Lỗi Chương 56
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
10 Chuyến Xe Đêm Chương 25
12 [BL] Oan Gia Ngõ Hẹp Chương 25.

Mới cập nhật

Xem thêm