Một nước sai, bàn bại.
Vô số đêm khổ luyện gian nan, thành bọt hư ảo.
Giờ đây, hai chữ Tuyết Nguyệt từ thốt ra, lại khiến nảy niềm tin.
Luân hồi trở lại, dịp ngắm tuyết thưởng trăng, biết quý vô cùng.
“Vân đa tạ ngài, Tuyết Nguyệt rất hay, rất thích.”
Ta lay nhành hoa, tà áo nhẹ nhàng trong ánh nguyệt, tử nụ cười.
Đều quý cả.
Đủ để thường xuyên hoài niệm.
7
Ta hình rồi.
Không rõ sao, thời gian lại gần tiền kiếp.
Tà áo đậm nhạt hài hòa, rộ dưới chân ta.
Phía đang la hét: “Hóa hình hình quả nhiên hoa, đẹp thật.”
Nói mở ngăn kể bàn điểm, ánh bạc ngọc quang làm chói mắt.
Từng hàng sức phấn son lôi như bảo vật, “Xem đi, bản tử chuẩn cho ngươi, lên cho xem.”
Ta nhìn áo vừa vặn trên người khẽ cười, vâng lời bước tới.
Lời vẻ nóng vội, tháng chung đụng, biết tuy ăn nói phóng khoáng bản lại quân tử đoan trang.
Đến khi cài theo trí nhớ tiền cũng cằm hồi.
Ta khẽ cúi người thi rồi áo như cánh lùi lại.
Yêu tự truyền điệu khi hình, sẽ thành chúc dâng lên ân nhân.
Tiền kinh hãi, bận an ủi nên chẳng kịp cho hắn.
Nay, tử bỏ phận tộc ta.
Thấy múa, lập ngồi bệt đất, nhìn ngắm.
Ta phi lên xoay người, tà áo như đóa rộ.
Bỗng tiếng ồn ngoài gần, mất linh rơi xuống.
Vân đỡ lấy lớn đạp mạnh.
Chu Thúc thở: “Công nơi này ai tr/ộm đâu.”
Tịch đột ngột dừng lại, nhìn thấy ta.
Chính x/á/c ôm ch/ặt, chân chới chạm đất.
“Vũ...”
Hắn vô thức thốt lên, rồi đột nhiên ngẩn người.
Hồi lâu nói “Đồ quả nhiên ngươi, lại đây?”
Gương mặt tái nhợt vẻ vui mừng, hình g/ầy gò khiến nụ cười phần cuồ/ng.
Khác hẳn vẻ lãnh đạm tiền kiếp.
Trong lòng kinh ngạc, tìm ta? nhớ ta?
Ta nhìn vẫn ôm mà chẳng chuyện gì.
Hắn phàm nếu lụy, e rằng sẽ cùng chung số phận ta.
Ta thừa sơ ý, lập đi.
Không bao lâu, toàn bao phủ về.
Nàng nọt nhìn Nhiên: “Công tôi nàng về rồi.”
Tịch giơ ta: “Đồ về ta.”
Ta vội lùi lại, này từng cầm đan khẽ siết, thế giới trước mắt liền tan vỡ.
Ánh mắt thoáng đ/au đớn: “Đồ đừng sợ, sẽ làm ngươi.”
Ta lui đến đường cùng, liều mình vận pháp tấn hắn.
Hắn né nụ cười: “Đồ miễn hết gi/ận.”
Thật lạ. chưa kịp suy nghĩ, bên cạnh đỡ chưởng đ/á/nh đ/ập vào tường.
Yêu này được nuôi dưỡng bằng nhục Nhiên, lại thu người hắn, địch nổi.
Nội phủ như xáo trộn, đ/au đến ho m/áu.
“Tuyết Nguyệt.”
“Đồ Mi!”
Hai tiếng đồng thanh, trừng mắt nhìn hắn, bước chân ngập ngừng như mang nỗi áy náy.
Vân đỡ dùng áo lau vết trên ta.
Ta vội gạt đi: “Vân Sinh, đừng quan yêu, vốn nghịch thiên hành đạo, thế nào cũng được, hãy mau.”
Nếu quân gi/ận chẳng phải ân bằng oán sao?
Giằng co giữa lúc, mắt đỏ ngầu, giọng r/ẩy như chất vợ ngoại tình: “Giờ được nuôi thích rồi phải không?”
Ta kịp nghĩ sự lạ trong lời hắn, vội đứng che trước mặt Sinh.
“Chuyện này quan đến hắn, tùy xử trí, cầu đừng phàm nhân.”
Ánh mắt thoáng đ/au xót: lòng ngươi, kẻ tàn vô như thế sao?”
Vân bước nhìn đang tràn đầy ta.
“Tịch Nhiên, phàm lại tinh yếu đuối, nếu sự muốn bảo vệ nàng, hãy tránh xa nàng.”
Vân áp Nhiên, giọng khẽ như gió: “Hay muốn thảm kịch tái diễn? Đây cơ hội nhất c/ứu nàng, lẽ nào d/ục chiếm mà nàng lần nữa?”
Lời rõ, thấy dám u/y Nhiên, vội trách hắn, chẳng biết muốn làm cũng ứng.”
Tịch nhìn vẻ tham lam.
Như đường nét hằng khắc ghi trong lòng bỗng hiện sống động.
Hồi lâu, cùng nhắm mắt đ/au đớn, theo.
“Chúng đi!”
Bóng biến mất, đỡ nổi, hình trầm miên.
8
Tỉnh dậy, cảm thấy cây như đ/è nặng.
Hóa lại nhân hình, thấy cổ xích vào áo đang nằm.
Ta lắc xích loảng xoảng: “Dậy đi, Sinh, khóa làm gì?”
Hắn nửa nửa tỉnh: “Không chạy mất sao?”