Tịch rút khỏi tầng mây, nhanh chân bước đến chỗ ta: đi theo ta.”
“Tốt, cần tha đi theo.”
Ta khẽ đặt xuống, vừa khỏi hai kích trên đã giáng thẳng xuống Sinh.
“Tịch sao thất tín?”
Ta vội lùi lại, gấp gáp lao đến đ/è lên ng/ười bất thảy thay đỡ lấy.
Vân từ sức, lật người che chở toàn dưới thân, đỡ lấy kích.
Ta đưa tay hơi thở bị túm lấy: “Tiểu hoa, ngươi đỡ gì, nhìn rõ ràng, đó kiếp quân.”
Tịch đã kéo ta: theo đi.”
Vân buông tay ta: hoa, đợi đột phá, đón ngươi.”
Ta gật bị kéo khỏi phạm kích.
Thỉnh thoảng ngoảnh lại, bước gấp: “Lo lắng đến sao?”
“Tịch cũng Vì sao kiếp, liệu bị thương? vượt sao?”
Giọng khẩn trương, bất người trước mắt mà né, cũng hỏi rõ.
Hắn lạnh lùng buông chất vấn: “Ngươi rồi Phải chăng ai c/ứu ngươi, ngươi người ấy?”
Ta lắc lần dùng thật nhìn thẳng “Trong ngài, tình tinh nông cạn đến ư? Hay mình mỗi ưu điểm c/ứu ta?
“Kiếp vừa tu luyện thành hình, ngờ nghệch tri, người đối với cây cỏ cũng trắc ẩn, tấm chân tình đối với phu bất biến.
“Ta hiểu quy tắc gian, ngờ nghệch lời đề nghị phu ngài, báo ân thật tốt. Nhưng đó sai, dùng người này, báo ân nhất lấy báo đáp, dùng mạng người để thấu hiểu đạo lý ấy. hẳn còn n/ợ gì nữa chứ?”
“Nếu hối h/ận sao?”
“Hối h/ận?”
“Ta hối h/ận đã gi*t ngươi, và đã trả giá điều đó, ngươi còn trở ta?”
“Tịch đừng để mất cả tấm chân thật mình, cảm thấy kiếp trước mình thật m/ù quá/ng.”
Ta phía Vũ Vi và hoa đang chạy lùi “Tiên còn đợi các nữa.”
Hai nữ tử nắm ch/ặt tay áo hắn.
“Tiên chúng đi.”
“Tiên đừng đừng bỏ Những nạn đều thiếp trải mà.”
Ta nhìn hoa vẫn mê chợt lại năm xưa.
Không nếm trải yêu, đề người vốn đã ngươi.
Tiền đề yêu, cũng người tốt báo ân tình.
Bằng không, mọi hi sinh đều pháo hoa bọt nước, khuấy cảm thoáng rồi chốc tan biến, dấu vết.
Không tính đâu.
Phía sau, vang lên giọng phong lưu quen thuộc: “Tiểu hoa, nhìn gì thế? Quay lại ngắm đi.”
“Đi theo hoa.”
Như thấy chưa đủ trọng, khoanh tay sau lưng, ho khan, nghiêm túc nói: ngươi đạo tu hành, cần ngươi tự mình cực nghiên c/ứu mà thần trên trời linh khí nếu ngươi theo vào hàng tiên, tối nhau.”
Nghiêm túc mấy chốc, lại trở dẻo miệng lanh lợi.
Tịch cạnh nhắc nhở ta: “Tuyết Nguyệt, vốn bất hòa với ta, ngươi đừng dễ đối tốt với ngươi khiến mình thôi.”
“Tịch thấy người thế.”
Suy chút, lại ôn nhu nói, thật sự dụng ta, cũng rất vui bị dụng.
“Ở gian, nhiều hồi ức ấm áp, áo dài sức lộng lẫy, khiến cần thay đổi thân, cần chính mình, người tự ta, yêu, cũng sự Không cần trốn vào kẻ khác, kẻ tr/ộm đoạt lấy tình thuộc mình.
“Thái du ngoạn nơi học cách khoáng đạt vui bị ngoại vật nhiễu, thuận theo tâm mới tự tại.
“Nơi chiến trường, trân quý, ngươi vĩnh viễn biết, lúc cực chừng khó nhọc kia, sau lại khiến người lại hạn, ôn đi ôn lại.”
Tịch khẽ nhếch miệng nụ đắng chát: “Tuyết Nguyệt, ngươi thật khác xưa nhiều, lại bắt hoài ngươi ngày trước.”
“Trước kia trân trọng, lại hoài vẩn thấy khó chịu quá, đi Lão Quân xin chén vo/ng tình thủy, đừng ở đây ly gián.”
Giọng kh/inh khỉnh vang lên, mím môi, tay áo đi.
Ta quay thấy rạng rỡ, cúi gần ta: “Tiểu hoa, hóa hình tượng ngươi cao đại này, ha ha.”
Hắn nhún vai, chống nạnh.
Nhớ lại các hành quái dị trước kia hỏi: “Ngươi cũng giống ký ức kiếp trước?”
“Bản quang minh lỗi lạc, giấu giếm gì. Tên kia sau khi kiếp thành công, rõ sao, thà tán nửa tu cũng hồi tốc thời không, lụy kiếp trải lại lần nữa.
“Nên khi trở phát hiện ngươi hành khác kiếp liền suy đoán này quan đến ngươi.”
“Nguyên lai thế, ngươi mới ngay từ đóa đồ mi khác thay ta.”
“Đúng ban khiến Chỉ ngờ Tuyết Nguyệt ngươi sau khi hóa hình lại xinh đẹp này…”