Đêm Thao Thức

Chương 7

02/08/2025 06:47

Nhưng Tiêu Giác không nhìn thấy cô.

Anh đang bận rộn kể lể với mọi người xung quanh về cách bị vợ cũ quấy rầy, đến mức không chịu nổi.

"Phụ nữ thời xưa thật phiền phức, cứ như không thể sống nếu thiếu đàn ông."

Sau đó là một trận cười dữ dội.

Tự Cẩm có lẽ đã nghe thấy, cô đứng sững người tại chỗ, chớp mắt vài cái rồi quay lưng bỏ đi.

Tôi thấy bước chân cô không vững, định chạy tới đỡ, nhưng lại bị người khác chặn đường.

Khi tôi thoát được, cô đã biến mất.

Không lâu sau, tôi nghe tin Tự Cẩm qu/a đ/ời.

Kỳ lạ thay, trong thời lo/ạn này người ch*t mỗi ngày, lẽ ra tôi không nên bận tâm đến thế.

Nhưng không hiểu sao, ánh mắt của Tự Cẩm trước khi đi cứ ám ảnh tâm trí tôi mãi.

Năm thứ 26 Dân Quốc, Thượng Hải thất thủ, tôi không chạy khỏi thành phố mà ch*t dưới họng sú/ng quân Nhật.

Ngày hành quyết, nhìn những ánh mắt đầy bối rối và hoang mang dưới kia, lần đầu tiên tôi cảm thấy đ/au lòng.

Đau lòng vì họ.

Nhưng không ngờ, khi mở mắt lần nữa, tôi lại đến thế kỷ 21.

Ở đây không có chiến tranh, không dân lưu lạc, mọi người đều được an cư lạc nghiệp.

Tôi cũng biết rằng cuối cùng chúng ta đã thắng cuộc chiến đó.

M/áu của bao đồng bào không đổ xuống vô ích.

Năm hai mươi lăm tuổi, tôi lại gặp Tự Cẩm.

Nhưng dường như không phải cô ấy.

Đó là một thiếu nữ có khuôn mặt giống hệt, nhưng năng động hơn.

Kiếp này, để bù đắp cho nỗi h/ận chưa gi*t được quân Nhật ở kiếp trước, tôi trở thành lính đặc nhiệm vũ trang.

Có lẽ do lòng kiên định, cuối cùng tôi và Tự Cẩm đã quen nhau.

Thậm chí, yêu nhau.

Nhưng tôi quên mất mình là một chiến sĩ.

Và sau vinh quang của người lính, toàn là đ/au khổ.

Tôi đã không thể sống sót trở về từ nhiệm vụ viện trợ đó.

Tự Cẩm của tôi, lại một lần nữa mất đi người yêu.

Nhưng cô rất mạnh mẽ, luôn mạnh mẽ như thế.

Cô sống một mình đến hơn sáu mươi tuổi, trong suốt những năm đó, không ngừng làm từ thiện dưới danh nghĩa của tôi.

Đến cuối cùng, vào một ngày đông, cô nhắm mắt mãi mãi.

Nhưng tôi không cần kiếp sau, tôi chỉ mong Tự Cẩm được toại nguyện.

Vì vậy, tôi dùng tất cả công đức đổi lấy một cơ hội làm lại từ đầu.

Chỉ tiếc rằng, người làm lại từ đầu chỉ có Tự Cẩm.

Điều tôi không ngờ là, sự làm lại của cô lại bắt đầu từ thời Dân Quốc.

Thì ra, người yêu của tôi, luôn là người khiến tôi nhìn một lần nhớ vạn năm ấy, chưa từng thay đổi.

Lần này, Tự Cẩm còn dũng cảm hơn tôi tưởng.

Cô buông bỏ Tiêu Giác, dấn thân vào sự nghiệp cách mạng, trở thành trụ cột.

Và cũng quen biết tôi.

Hay đúng hơn, là phiên bản tôi của thế giới này.

Ở trạng thái linh h/ồn, tôi theo sát bên Tự Cẩm, tận mắt chứng kiến hai người họ nương tựa nhau giữa chiến tranh, cùng nhau tiếp thêm sức mạnh.

Tôi cũng thấy trong ánh mắt Cao Như Sơn xuất hiện thứ ánh sáng mang tên "yêu".

Cho đến một ngày, anh cuối cùng cũng thổ lộ tình cảm.

Nhìn Tự Cẩm, lòng tôi vô cùng rối bời.

Tôi khao khát cô được hạnh phúc, nhưng lại đ/au đớn vì hạnh phúc ấy không phải do tôi mang lại.

Dù đó là phiên bản khác của chính tôi, tôi vẫn không thể chấp nhận.

Đôi mắt Tự Cẩm không tập trung, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm giác mình và cô đã gặp nhau trong một khoảnh khắc nào đó.

Cô không nhận lời cầu hôn của Cao Như Sơn.

Cô nói, cô có một người yêu định mệnh.

Dù người đó, ở một tương lai không thể biết trước.

"Anh ấy rất hay gh/en, tôi không muốn anh ấy gi/ận dỗi. Vì vậy, dù chưa gặp mặt, tôi cũng không thể nhận lời anh đâu."

"Tôi phải đợi anh ấy, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ gặp lại."

Dù là kiếp sau, hay tương lai.

Tôi vẫn đợi, đợi một ngày được đoàn tụ cùng em.

(Hết)

Thị A Trọc

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm