Hê hê hê, mau đuổi theo ta đi, ngươi đuổi được mới lạ!
3
Một năm trước, tôi xuyên vào cuốn sách này, trở thành nữ chính bạch liên hoa cùng tên cùng họ.
Nguyên tác là một tiểu thuyết tổng tài hào môn đẫm m/áu, nữ chính bị nam chính ng/ược đ/ãi thể x/á/c tinh thần 999 chương, chương cuối cùng nam chính mới nhận ra tình cảm với nữ chính, bèn khởi động truy thê hỏa táng trường, nữ chính mềm lòng đồng ý.
Nhưng tôi khác, trái tim tôi làm bằng tiền, không bao giờ làm chuyện thua thiệt!
Làm người thay thế chỉ là một trong 99 công việc part-time tầm thường nhất của tôi!
Tối đó, đang lúc tôi gặm khoai lang ngâm chân thì cửa phòng bị đẩy mạnh.
Thẩm Quân Trác mặt mày âm trầm nhìn tôi như Diêm Vương đến đòi mạng.
?
Giữa đêm hôm khuya khoắt, hắn đến đây làm gì?
Tôi lắc đầu, thầm nghĩ: "Lần sau phải đổi khóa vân tay mới được".
Thẩm Quân Trác liếc nhìn đôi chân tôi, cổ họng lăn một cái, gắt gỏng: "Bạch Thi Kiều, sao ngươi dám thong dong như vậy? Còn có thời gian ngâm chân?"
"Có lẽ là do... tôi bị hôi chân?"
Tôi suy nghĩ một lát, đưa ra lý do thuyết phục nhất.
Thẩm Quân Trác sững người, im lặng một giây rồi đột nhiên gầm lên: "Ngươi biết hôm nay ta trải qua những gì không? Ta trả tiền cho ngươi làm người thay thế, mà ngươi chẳng quan tâm ta chút nào!"
Trời ạ, gã đàn ông ngốc này phát đi/ên rồi.
Tôi cắn miếng khoai cuối cùng, lau chân định đứng dậy. Thẩm Quân Trác đột nhiên xông tới, ghì đầu tôi định cưỡng hôn.
Tôi hoảng hốt, theo phản xạ giơ tay táng cho hắn hai cái bạt tai đôm đốp!
Bị đ/á/nh xong, Thẩm Quân Trác đỏ cả mắt, giơ tay lên như muốn trả đũa. Thấy tình thế bất ổn, tôi lập tức xỏ dép chạy biến mất.
"Ngươi còn dám chạy!"
Thẩm Quân Trác hét váng, nắm mấy món mỹ phẩm trên bàn ném về phía tôi.
May quá, chiêu này tôi học qua rồi!
Với tư cách diễn viên tạp kỹ chuyên nghiệp, tôi điêu luyện đỡ hai món, đầu đội thêm một món. Thẩm Quân Trác trợn mắt, lại nắm chậu xươ/ng rồng ném tới!
Cái này không dám đỡ đâu!
Tôi né một cái, xẹt tới trước mặt hắn.
"Thẩm tổng, tốt nhất ngài nên rời đi nhanh đi."
Đột nhiên cảm thấy bụng cồn cào, tôi ôm bụng nhăn mặt.
Thực lòng mà nói, đây là lương thiện cuối cùng của tôi! Nếu không, tối nay ắt có người phải hy sinh!
Thẩm Quân Trác cười lạnh, vác bổng tôi lên vai, giọng âm trầm: "Bạch Thi Kiều, có gì lên giường nói chuyện từ từ."
"Tôi..."
Tôi cắn môi, không nhịn được nữa rồi.
Lấy mông tôi làm tâm điểm, hàng chục tràng pháo liên hoàn lần lượt b/ắn ra, tầng tầng lớp lớp phủ lên mặt Thẩm Quân Trác.
Xả xong, tôi thở phào nói câu đã nhịn lâu:
"Tôi muốn xì hơi!"
"Ực... thối quá!"
Thẩm Quân Trác không kịp phòng bị, hít phải hai cái rồi mặt xanh mét. Rõ ràng linh h/ồn hắn bị tổn thương nặng nề!
"Ngươi... không... võ đức!"
Đó là câu cuối cùng trước khi hắn ngất xỉu.
4
Để phòng Thẩm Quân Trác tỉnh dậy trả th/ù, tôi cho hắn uống vài viên an thần.
Sáng hôm sau, tôi lên đường.
Hôm nay chính là ngày bạch nguyệt quang Giản Oanh hồi quốc.
Trong nguyên tác, Giản Oanh đóng xong bộ phim đình đám liền xuất ngoại du học. Sau khi về nước, vừa có diễn xuất vừa có gia thế hùng mạnh, cô ấy đương nhiên trở thành ảnh hậu đình đám.
Với khứu giác nhạy bén về tiền bạc, tôi lập tức follow Giản Oanh và trở thành... trạm tỷ của cô ấy!
Lúc đến sân bay đón, fan hâm m/ộ thưa thớt. Kế hoạch ban đầu của tôi là đợi Giản Oanh xuất hiện sẽ chớp thời cơ chụp liền mấy kiểu ảnh.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy Giản Oanh, tôi đứng ch/ôn chân ngây người.
Trời ơi, góc nghiêng thần thánh này, đường hàm chuẩn không cần chỉnh, tỷ lệ đầu người hoàn hảo!
Đáng đời mày làm bạch nguyệt quang!
Đến khi tôi hoàn h/ồn, Giản Oanh đã được vệ sĩ vây quanh sắp khuất tầm mắt.
Trong lúc nguy cấp, tôi chạy bổ về phía cô ấy. Để thu hút sự chú ý, vừa chạy tôi vừa hét:
"Hồi nhỏ áo tôi hay rá/ch, mẹ đăng ký cho tôi lớp học. Cô giáo lớp may hỏi: 'Ai hay rá/ch áo?'. Tôi đứng dậy đầu tiên nói: 'Lão phá của em, lão phá của em!'"
Giản Oanh quả nhiên dừng bước, quay đầu lại chăm chú.
Tôi chạy tới trước mặt cô ấy, đang định nhe răng xin chữ ký thì Giản Oanh lại có vẻ như bị sét đ/á/nh.
Trong ánh mắt dữ tợn của cô ấy, tay tôi cầm bút bi run run, nói nhỏ: "Dù là fan của chị nhưng em không ủng hộ qu/an h/ệ bất chính ngoài idol-fan đâu ạ."
"Ồ?" Giản Oanh hứng thú nhìn tôi.
Nghe giọng cô ấy xong, tôi cũng như bị sét đ/á/nh.
Giọng nói quen thuộc này...
Chẳng phải là tỷ phú đã trả tiền cho tôi tán gẫu mấy hôm trước sao?
Tôi ực một tiếng, cẩn thận đối ám hiệu:
"Hôm nay phát hiện có sợi tóc vàng, tra Google thấy do thiếu vitamin A-"
Giản Oanh cười khúc khích: "May mà thiếu không phải em, vitamin E của chị!"
"Chị... chính là Băng·Lưu Ly·Tử Điệp Lam Anh..."
Tôi mừng rơi nước mắt, định nói tên mạng của cô ấy thì bị cô ấy nhanh tay bịt miệng.
"Coi nào, đừng nói tên mạng của chị trước đám đông."
Giản Oanh thì thầm bên tai tôi, hơi thở nóng hổi khiến tai tôi đỏ ửng. Nhìn từ xa như cô ấy đang ôm tôi vào lòng.
Đúng lúc đó, một giọng nói đ/au khổ vang lên:
"Hai người đang làm gì thế?"