Khương dùng sức nắm ch/ặt tờ giấy mỏng nước mắt vội vã thấm ướt tờ giấy.
Anh cúi người xuống, cố gắng áp tai vào bụng tôi.
Tôi nhích, để anh dựa vào, từ từ đưa tay lên tai còn lại của anh, thầm.
"Khương Sùng, chúng ta đều yêu anh."
Khi cảm nhận tình yêu, khuyết đều hạnh làm vẹn.
?
?
[Góc của Khương Sùng]
01
Tôi từng làm một việc ng/u ngốc.
Đó là đẩy người yêu mình xa hết lần này lần khác.
Như thể cách này, thấy sự tồi và ti giấu sự im lặng.
Tôi là người khuyết tật, chứng đi/ếc mắc phải khiến suốt đời phải đeo trợ thính.
Nhưng một người từng âm thanh thế giới, này chẳng khác sét đ/á/nh tai.
Tôi chống lại trợ chống lại trị, thậm tâm còn trục trặc, luôn từ chủ mở miệng nói chuyện.
Nhưng Hứa Tri chưa bao giờ nản lòng.
Dù bảo cút đi thế nào, ngày hôm sau luôn trở lại ngoài tràn đầy sức sống.
Để giao tốt tôi, học ngôn ký hiệu, hàng ngày dùng ký hiệu cho những chuyện xảy ở trường.
Nhưng càng lên, sự ti và nhút nhát cứ riết lấy tôi.
Hứa Tri giống như trời rỡ cao bầu trời, còn là bùn lầy dưới đáy vực thôi.
Cô xứng đáng tốt đẹp hơn.
Khương đáng yêu.
Tôi cố tình xa lánh ấy, muốn tục tôi.
Nhưng nhất quyết chống lại tôi.
02
Đêm th/uốc Bắc, Ý nằm lòng khóc lóc thể nhờ trợ thính giọng ấy.
Thậm thể đáp lại một câu.
Tôi bản mình.
Tại sao lại là kẻ đi/ếc?
Tại sao thể âm thanh?
Tại sao thể như người bình thường lên tên ấy?
Tôi đặt tay lên họng, gắng sức tiếng, một chút.
"À, à, à."
Nhưng họng tiếng lâu ngày hoàn toàn âm thanh, một thanh điệu, mở miệng đều phải chịu đ/au x/é lòng.
Ý, Ý.
Ý, Ý.
Ý, Ý.
Tôi bóp họng, ép bản gọi tên hết lần này lần khác.
Nước mắt hòa lẫn mồ tuôn trào, giới hạn, họng như đó toạc, tựa thác nước cuồn cuộn, ào xuống.
"...Ý, Ý."
Lồng ng/ực nhẹ theo dây thanh, cũng một thanh điệu hồ.
03
Tôi nghĩ, hãy để trở nên hèn mọn một chút, táo một chút đi.
Dù sở trời chốc lát, cũng lòng.
Nhưng khuyết cơ thể, ti.
Tôi muốn Ý thấy nó, chạm vào nó.
Nhưng đêm Ý lên tai hết lần này lần khác.
Cô nói tôi, Khương Sùng, anh xứng đáng yêu.
Không cần ti, cần nhút nhát.
Cô yêu tất cả về tôi, cả những khuyết.
Lúc đó, nghĩ, sao người chê bai tôi.
Thậm còn ngại ngần lao về phía tôi, ôm lấy sự tồi của tôi.
Nhưng giờ đây, biết, đó là vì tình yêu.
Tình yêu khiến thứ vẹn, khuyết rồi cũng sẽ tan biến.
?
- Hết -
□ 一屋橘子香