Thế là, Liễu Chính được từ một cô khác. tỏ rộng lượng, so đo với ấy. Nhưng lại hẹp hòi, chỉ tay về phía phàn nàn: An, em giải thích xem nào, tại sao em được nhiều thế này?"
"Anh em có móc đâu." cẩn thận xếp lá lại, "Hơn nữa, em đâu có đọc hay đồng ý gì đâu?"
"Em cất hết làm gì? Ngày chúng cãi là em lôi xem ngay à?"
Tôi tất vào chiếc hộp trước đây từng đựng Lần này khóa ch/ặt lại. ném chìa khóa "Thư em chìa khóa cất."
Tôi ôm chầm lấy "Liễu Chính Sơ, em chỉ nghĩ rằng, chỉ cần quấy rối ta, mỗi bức đều đáng được trân trọng."
"Được, nhưng trước tiên kiểm tra xem có Thẩm Mục nạn không?"
Hóa chàng này còn nhớ dai mai trúc mã hơn tôi.
Vài ngày sau, dày đặc. Các bạn học tự phát tổ chức trận đ/á/nh lớn. Những học lớp, khóa cùng đùa đi/ên cuồ/ng trên sân trường. Tiếng cười giòn tan khắp sân, những bông cục bay tứ tung như trẻ biết sợ hãi.
Tôi vui đến mức khi kích đã ý trượt ngã dúi dụi. Liễu Chính thấy ngã liền chạy đến đỡ. Thế là mấy đứa xung quanh lên: "Phát hiện mục tiêu, có đôi ở đây!"
Từng ùa đến hò reo: "Bọn có này, đôi đi! Ch/ôn hết!"
Về sau, cùng dưới núi ngày ấy đã thành chàng trai nghẹn đeo nhẫn cưới trong thành hôn. Trên đài, ấy nói biết lời đường ngọt ngào.
Còn thì lập tức lôi bức viết Khiến luôn bẩm than thở chưa từng được đứng ch*t lặng trên sân khấu.
"Anh chuẩn kịch bản kỹ thế mà vẫn em đ/á/nh bại." Sau lễ, tổng kết buổi tiệc đó. nhẹ lên môi anh:
"Đời em có hai sự kiện lớn: Một là bức phát hiện, hai là công khai tình."
Lúc này đã học được tiếp lời:
"Đời cũng có hai sự kiện: Một là vai khi em phát tán, hai là thành vật khi em công khai tình."
Câu chuyện đến đây là bạn, đã gửi bức mình chưa?
- Hết -
□ Liễu Thập Uyên